Mười lăm năm trước
Những ngày đầu đông đã tới, tiết trời bắt đầu trở lên lạnh giá, gió mùa đông bắc len lỏi vào từng ngóc ngách nơi con phố nhỏ vắng bóng người qua. Vào khoảng thời gian này, chỉ những người có công việc không thể đừng được mới đành phải bước ra khỏi cửa, nếu không, dám chắc ai cũng chỉ muốn rúc vào trong chăn, cuộn tròn lại để lẩn tránh cảm giác lạnh lẽo buốt da buốt thịt.
Vậy mà ở góc phố, một thằng bé nhỏ xíu, nhìn qua chỉ độ khoảng tám, chín tuổi, trên người mặc độc một chiếc áo sơ mi và áo len mỏng, lại đứng thu lu hứng chịu từng cơn gió lạnh tạt qua. Người thằng nhóc run lên cầm cập và hai hàm răng cũng bập cả vào nhau. Thế nhưng nhóc con vẫn không chịu rời đi chỗ khác, cậu đã đứng yên một chỗ như vậy được ba ngày rồi, chỉ bởi vì mẹ thằng bé đã dặn rằng "Đứng ở đây đợi mẹ nhé, không được đi đâu hết, mẹ sẽ trở về sớm thôi."
Thằng bé không quá tin tưởng những gì mẹ cậu đã nói, bởi vì bà luôn thất hứa, năm ngoái, bà ấy đã thề thốt rằng vào ngày sinh nhật bảy tuổi của thằng bé, hai mẹ con họ nhất định sẽ cùng nhau tới công viên giải trí. Thế nhưng cuối cùng, bà ấy đã quên, bà bỏ quên cậu ở nhà với cánh cửa khóa chặt khi đang lăn lộn trên giường với những người đàn ông lạ mặt mà thằng bé thậm chí còn chẳng biết tên. Thằng nhóc chỉ biết rằng, tất cả bọn họ đều là thuộc hạ của người đàn ông đã vứt bỏ mẹ con cậu từ khi cậu mới sinh ra qua những lời kể trong nước mắt của bà ấy.
Thằng bé vẫn còn rất nhỏ, nhưng đôi lúc, trẻ con còn thông minh và nhạy cảm hơn những gì chúng ta nghĩ rất nhiều. Trẻ con biết những gì người lớn tưởng rằng mình đã giấu giếm thành công, trẻ con hiểu những điều mà người lớn cho rằng chúng sẽ không bao giờ thấu hiểu được cho tới tận khi trưởng thành.
Thằng bé biết hết, biết cả việc trong trái tim mẹ chẳng có bao nhiêu phần dành cho mình cả. Bởi vì bà còn đang mải mê gặm nhấm nỗi hận thù suốt bao năm qua. Bà ôm mối hận người đàn ông bạc tình đã vứt bỏ mẹ con bà, để rồi dùng chính thân thể mình để đục thủng đế chế mà ông ta xây dựng từng chút, từng chút một, khiến nó mục ruỗng từ sâu bên trong.
Thế nhưng dù có biết rằng mẹ không yêu mình, thằng bé cũng không thể làm gì khác. Cậu chỉ là một đứa trẻ, và trong thế giới của cậu, ngoài mẹ ra, tất cả mọi người đều là những kẻ xa lạ. Bà bao bọc cậu trong thế giới chỉ có một mình "mẹ" để dễ dàng điều khiển mầm mống hiểm hoạ nhất. Bà đợi cậu lớn dần lên để thay mình trả mối hận xưa. Nhưng những điều đó tới mãi sau này thằng bé mới thực sự nhận ra…
Tiếng xầm xì ồn ã ở đằng xa thu hút sự chú ý của thằng bé. Lúc đầu, cậu cũng không quan tâm cho lắm, tới tận khi tiếng đánh đấm thùm thụp và tiếng chửi bới càng ngày càng lớn, sự tò mò khiến cậu phải liếc mắt thăm dò. Qua khe hở giữa một vòng tròn những kẻ đang vô cùng phẫn nộ, thằng nhóc thấy một thiếu niên nằm rạp dưới đất, hai tay ôm chặt lấy đầu, hứng chịu từng cú đấm đá lên thân thể.
Suốt cả quá trình, người kia không ngẩng mặt lên dù chỉ một lần, không chống trả, cũng không kêu khóc, chỉ nằm yên như một khối hoá thạch đã đóng băng nghìn năm, mặc cho những tiếng chửi rủa tàn ác đến mức người nghe tím tái mặt mũi và những cú đánh vào lưng, vào đầu tàn ác tới mức người nhìn cũng cảm thấy đau đớn thay.
Cuối cùng, sau một hồi sỉ nhục từ tổ tiên tới dòng họ, đám đông cũng thoả mãn và vãn dần đi chỗ khác. Lúc này, thiếu niên mới ngẩng đầu lên, phủi đi đống đất cát dơ bẩn dính trên quần áo. Cơn gió đông cuốn theo những tán lá vàng úa đứt gãy rời khỏi cành cây khẳng khiu, cuốn theo cả những lọn tóc đen nhánh, khiến chúng phải thôi loà xoà trước khuôn mặt thanh tú đến mức người nhìn thấy vẻ đẹp ấy lần đầu tiên không thể nào chớp mắt. Thiếu niên kia không phải người đẹp nhất thằng nhóc từng gặp, cậu đã từng thấy những người còn xuất chúng hơn thế trên tivi, nhưng không ai có nét riêng biệt và khí chất mà người kia mang trên mình. Đôi vai mảnh khánh và cơ thể có phần gầy gò ấy, thế mà có thể hứng chịu tất thảy những đòn roi mà người đời tung ra, dẫu cho bước đi loạng choạng và liêu xiêu, nhưng thiếu niên vẫn cố gắng đứng lên dù nhiều lần vấp ngã.
Sao anh ấy có thể làm được như vậy nhỉ? Thằng bé tự hỏi.
Có một lần, cậu thấy mẹ bị đứt tay khi thái thịt, bà ngồi sụp xuống sàn nhà và khóc như mưa, khuôn miệng tô son đỏ thẫm liên tục thốt ra những lời chửi rủa, rồi suýt xoa, rồi lại mắng mỏ số phận hẩm hiu đã đày đọa bà đến nông nỗi này, sau đó liên tục nói chỉ muốn chết đi ngay lập tức. Từ đó về sau, thằng bé luôn nghĩ rằng chỉ một vết thương nhỏ cũng khiến người ta đau đớn đến cùng cực. Vậy mà giờ đây, cậu nhìn thấy trên làn da trắng như tuyết đông của thiếu niên trải đầy những vết xước sẹo lớn nhỏ, nhưng có vẻ như anh ấy chẳng hề muốn chết giống như mẹ cậu.
Điều gì đã khiến anh có thể tiếp tục vững bước mà sống như vậy?
Mải mê trong dòng suy nghĩ của mình, thằng bé không để ý rằng người kia đang bước ngày càng gần hơn về phía cậu. Lúc lướt ngang qua người thằng nhóc, ánh mắt của hai người chạm nhau. Trong giây lát, thằng bé tưởng chừng đôi mắt đen láy kia vừa mới hút hồn mình vào trong đó, sâu thăm thẳm, không tài nào thoát ra.
"Nhìn cái gì? Móc mắt ra bây giờ?"
Đó là lời đầu tiên mà thiếu niên xinh đẹp nói với thằng nhóc chỉ kém mình có vài tuổi.
Hai ngày tiếp theo, mẹ thằng nhóc vẫn không trở lại như bà đã hứa. Bụng cậu bắt đầu đói cồn cào và sắc mặt cũng trắng bệch đi. Nhìn sắc trời dần chuyển sang tối, thằng bé thầm nghĩ, có lẽ mẹ đã quên mình rồi, giống như sinh nhật năm ngoái, và cả những năm trước nữa.
Hướng ánh mắt xuống nhìn nền tuyết bắt đầu chuyển sang màu đen vì bị màn đêm bao phủ, thằng nhóc mệt mỏi cụp mắt lại. Đúng lúc này, một tiếng động phát ra bên cạnh khiến cậu giật mình. Thiếu niên có mái tóc đen mới bị đánh bầm dập mấy hôm trước đang ngồi cạnh cậu, trên tay y cầm một ổ bánh mì, chậm rãi gặm cắn, cực kỳ chậm, như thể sợ rằng nếu ăn nhanh thì sẽ mắc nghẹn. Thấy thiếu niên quay ra liếc mình, thằng bé lại cụp mắt xuống. Cậu không muốn nghe câu đe doạ sắc lạnh như hôm trước nữa đâu. Thế nhưng trái lại với những gì thằng nhóc đã nghĩ, thiếu niên chỉ dịu giọng hỏi.
"Bị mẹ bỏ rơi à?"
Thằng nhóc hơi bất ngờ, cậu im lặng một chút trước khi gật đầu. Thiếu niên không hỏi gì thêm nữa, chỉ bẻ một nửa ổ bánh mì ra, dúi vào tay thằng nhóc rồi nhếch chân mày tỏ ý bảo cậu ăn đi.
Cầm nửa chiếc bánh nguội ngắt trên tay, trái tim thằng nhóc lại như được sưởi ẩm, cậu hé miệng, bắt chước người bên cạnh cắn một miếng thật nhỏ trước khi nuốt nó vào bụng. Miếng bánh mì cứng đơ và hương vị cũng đã không còn đậm đà như lúc nóng hổi, vậy mà không hiểu sao, thằng bé có cảm giác nó còn ngon lành hơn tất thảy những món ăn mỹ vị mà thằng bé được thưởng thức mỗi khi mẹ mình hiếm hoi vào bếp.
"Cảm… cảm ơn anh." Hai má thằng nhóc ửng đỏ và có cảm giác nóng lên khi nói những lời này, mặc dù những cơn gió lạnh buốt vẫn không ngừng thổi qua.
"Tại sao anh… lại chia cho em?"
Liếc đôi mắt ngại ngùng nhìn người bên cạnh, thằng bé phát hiện ra thiếu niên đang chăm chú ngắm mẩu bánh mì còn sót lại, và đôi môi y vừa khẽ nhếch lên để lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp bừng sáng cả khuôn mặt thanh tú, đồng thời cũng khiến trái tim đang dần đóng băng của thằng nhóc như tan chảy ra chỉ trong thoáng chốc.
Ngày ấy, có một đứa nhóc bước ra khỏi thế giới nhỏ xíu xiu, cậu bơ vơ giữa một xã hội mà con người chẳng buồn dừng lại một giây để hỏi han và quan tâm đến nhau, bơ vơ vì người duy nhất mà cậu có cũng bỏ cậu ở lại để đi kiếm tìm những phù du giả dối. Nhưng vào giây phút trái tim thằng nhóc sắp sửa nứt vỡ vì bị vứt bỏ, cậu lại nhận ra trong những ngày đông giá rét cắt da cắt thịt, hoá ra còn tồn tại một loài cây có thể sinh tồn, còn dùng tán lá đã xác xơ của bản thân mà che chở cho những kẻ cô đơn và lạc lối giống như mình.
***
"Em… em không có tên." Đó là câu trả lời của thằng nhóc khi thiếu niên hỏi tên cậu là gì. Thật ra cậu có tên chứ, còn nhớ rõ nữa là đằng khác, nhưng không hiểu sao khi đứng trước thiếu niên xinh đẹp này, cậu cứ luôn muốn tỏ ra nhút nhát và đáng thương, bởi vì hình như chỉ có những lúc đó, cậu mới nhận được sự quan tâm từ anh ấy. Giống như hôm qua, khi thiếu niên mới đứng lên thôi, cậu đã túm lấy gấu quần của y mà nước mắt lưng tròng, nói rằng mình không có nơi nào để đi, vậy là cuối cùng có thể mặt dày theo anh ấy về ngôi nhà rách nát này.
Nhưng ngoài dự đoán, hoá ra thiếu niên không ở một mình, trong đây có rất nhiều những đứa trẻ trạc tầm tuổi của anh ấy, trên người họ toàn là những bộ quần áo rách rưới và bẩn thỉu, mặt mũi thì nhem nhuốc như thể mới từ trong vũng bùn bước ra. Lúc thằng nhóc đi vào, mấy chục ánh mắt đều dõi theo cậu, phía sau lưng còn loáng thoáng mấy tiếng xì xào bàn tán.
"Vân Hi kiếm được ở đâu thằng nhóc mặt búng ra sữa này thế nhỉ. Nhìn bộ quần áo của nó kìa, chắc chắn là con nhà giàu có."
"Liệu có làm được việc không đây? Tao nghĩ tống tiền bố mẹ nó còn kiếm được tiền nhanh và nhiều hơn."
Mặc dù không tiếp xúc nhiều với xã hội, nhưng những lúc ở một mình, thằng nhóc thường bật tivi lên xem từ bản tin thời sự cho tới những bộ phim truyền hình. Bởi thế, cậu có thể lờ mờ đoán được nơi mình đang đứng đây chẳng tốt lành gì.
"Hmm… Để xem nào… Nhật Tâm nhé. Lại Nhật Tâm. Nhật trong ánh mặt trời, Tâm trong trong tâm hồn, Nhật Tâm nghĩa là người con trai có tấm lòng sáng như mặt trời. Còn Lại là họ của lão đại Lại Phú Quý. Tất cả anh em ở đây đều mang họ Lại, rõ chưa nhóc." Vân Hi cúi đầu, vỗ vỗ vào lưng thằng bé khiến cậu cảm thấy vô cùng yên tâm. Chớp chớp mắt mấy cái, Nhật Tâm rụt rè hỏi.
"Tại sao anh lại đặt tên em như thế?"
"Bởi vì hôm đó khi tuyết phủ kín lối, anh thấy nhóc đứng ở chỗ cột đèn, nơi duy nhất có ánh sáng hiếm hoi rọi xuống. Nhóc cũng thông minh đấy, biết lựa chỗ ấm nhất mà đứng."
Nhận được lời khen ngợi chẳng có chủ đích gì của Vân Hi, Nhật Tâm vẫn cảm thấy lòng mình như có trăm ngàn bông hoa nở rộ, bởi vì trong ký ức của mình, dù cậu có làm tốt tới đâu cũng chưa một lần nhận được câu ngợi khen từ mẹ. Lúc nào bà cũng chỉ lặp đi lặp lại những câu như "Mẹ làm tất cả đều là vì con, con phải lớn thật nhanh, mau lớn mạnh để trả thù lão ta cho mẹ. Gã đàn ông bội bạc khốn kiếp, đã yêu đàn ông tại sao còn lấy vợ sinh con."
Nhật Tâm lắc đầu, xua đi những hồi ức chẳng muốn nhớ về, cậu nắm lấy đôi tay gầy của Vân Hi, nhỏ giọng hỏi. "Vậy còn Vân Hi, tên anh là do ai đặt cho."
Vân Hi hơi bất ngờ trước câu hỏi của Nhật Tâm, y nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của cậu, nhưng dường như lại xuyên qua đó để thấy bóng hình của mình năm xưa, khi y còn là một đứa trẻ mồ côi bị người ta đuổi đánh và ghét bỏ, năm ấy, có một người con trai đã đưa tay ra cứu rỗi linh hồn khuyết thiếu tình thương của y, giống như những gì Vân Hi lúc này đang lặp lại để cố gắng giúp đỡ đứa bé đáng thương chẳng kém gì mình. Khoé môi của Vân Hi cong lên, y xoa đầu đứa nhóc trước mặt.
"Vân Hi có ý nghĩa là tự tại như đám mây phiêu dạt khắp nơi, phơi mình dưới ánh nắng ngắm nhìn thiên hạ. Năm đó có một thiên thần đã nói với anh như thế. Người ấy nói rằng bọn anh nhất định sẽ gặp lại nhau."
Mí mắt của Nhật Tâm cụp xuống, và đôi tay đang nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Vân Hi càng siết chặt hơn. Khi đó cậu không biết rằng, câu nói ấy của Vân Hi sẽ ám ảnh mình cho đến mãi về sau, khiến sự ghen tuông và đố kỵ trong cậu bị đẩy lên cao trào, và ham muốn chiếm đoạt càng thêm mạnh mẽ.
Nếu em sinh ra sớm hơn một chút, có lẽ em đã có thể nắm lấy đôi tay này của anh trước kẻ đó, và em mới là người mở ra chân trời đầy ánh nắng, sưởi ấm cho đám mây xám xịt chẳng buồn đổ mưa.
***
"Nhật Tâm, lát anh ra ngoài rồi nhớ khoá cửa bên trong nhé." Vân Hi chỉ để lại một câu như vậy trước khi rời đi. Nhật Tâm mỉm cười gật đầu, ánh mắt của cậu vẫn dõi theo dáng vẻ ấy mãi đến khi bóng lưng Vân Hi hoàn toàn khuất đi phía sau lối rẽ.
Lẽ ra, Nhật Tâm đã phải làm những việc giống như Vân Hi, ban ngày ăn mặc quần áo rách rưới, giả làm người vô gia cư để lấy lòng thương hại, kiếm được tiền rồi thì giao nộp lại cho tổ chức. Ban đêm lại dán lên người mấy cái hình xăm, vuốt tóc đeo khuyên, ăn mặc đúng chuẩn xã hội đen, đi cùng mấy gã bặm trợn để tới thành phố khác đòi nợ thuê, nhưng Vân Hi nhất quyết không để Nhật Tâm làm điều đó. Nhật Tâm biết, Vân Hi từ lâu đã luôn coi cậu là đứa em trai mà hết lòng bảo hộ, đồng thời lại giống như coi cậu là bản thân y của năm xưa để mà đối đãi. Vân Hi thà rằng bản thân rơi xuống vũng bùn cũng cố gắng không để Nhật Tâm dây dính bất cứ một hạt bụi trần gian.
Đó không phải là điều mà Nhật Tâm muốn, cậu muốn mình mới là người bảo vệ cho anh ấy khỏi tất thảy những điều tàn ác đang nhấn chìm anh từng phút từng giây. Nhưng ở ngoài mặt, Nhật Tâm vẫn phải đóng giả làm một đứa bé ngoan ngoãn và ngây thơ, có phần bệnh tật và yếu đuối như ngày đầu hai người gặp gỡ, bởi cậu biết rằng, đó là cách duy nhất để mình có thể ở bên cạnh Vân Hi.
Ngày ấy, khi Vân Hi đưa Nhật Tâm trở về ngôi nhà chung, y đã nói. "Tôi sẽ chỉ ở bên cạnh cậu cho tới khi cậu trở nên vững vàng. Sau đó, mỗi người sẽ phải có một lối đi riêng. Có thể chúng ta sẽ tới những thành phố khác nhau và biến mất khỏi cuộc đời nhau. Đầu năm nay, ngôi nhà này chứa gần một trăm người, giờ đã vơi đi một nửa, không còn liên lạc, cũng mất hết tin tức. Dĩ nhiên, năm nào cũng sẽ kết nạp thêm người mới nữa. Tất cả đều là trẻ nhỏ, có cả thiếu niên, nhưng điểm chung là tất cả đều không còn chỗ dung thân, giống như hai chúng ta vậy."
Với một đứa nhóc đã bị bỏ rơi một lần như Nhật Tâm, thế giới của cậu bây giờ chỉ còn duy nhất một mình Vân Hi. "Mỗi người có một lối đi riêng ư?" Nhật Tâm không muốn, cậu chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, giữ rịt lấy anh ấy và cùng nhau đi tới cuối con đường. Bởi vậy, Nhật Tâm không thể tỏ ra trưởng thành, cậu âm thầm đổ hết sữa Vân Hi mang cho, mỗi lần bị ốm cũng nhân lúc Vân Hi không để ý mà vứt thuốc đi hết, chừng nào cậu còn là một đứa bé yếu đuối cần được chở che, chừng ấy Vân Hi sẽ vẫn còn quẩn quanh trong tầm mắt cậu. Vân Hi sẽ không thể nào bỏ mặc cậu được. Cảm giác được Vân Hi bao bọc và chăm sóc khiến Nhật Tâm ngày một lún sâu trong ảo vọng rằng anh ấy sẽ chỉ quan tâm tới một mình cậu, rằng mình là người duy nhất đặc biệt đối với Vân Hi. Có đôi lúc, Nhật Tâm đã quên đi rằng trái tim Vân Hi từ lâu đã dành cho một người khác, và y chỉ đơn giản coi cậu như là một đứa em trai.
Sau khi nhận được lá thư cuối cùng từ mẹ do thuộc hạ của bà ta gửi tới, Nhật Tâm rốt cuộc cũng hiểu ra một sự thật: trong trái tim bà cho tới tận lúc chết cũng chỉ đầy rẫy những mối hận thù, thậm chí còn chẳng có nổi một chỗ trống cho cậu. Cuối cùng, trên thế gian này cũng chỉ có một mình Vân Hi có thể bù đắp cho trái tim khuyết thiếu tình yêu thương, nhưng đồng thời, y cũng chính là lý do khiến cho con tim sứt sẹo này ngày một thêm vặn vẹo.
Nhật Tâm nhớ như in cái buổi tối định mệnh khi Vân Hi trở về nhà, đi vào giấc ngủ sâu sau một ngày dài mệt mỏi, đôi môi phớt đỏ của y đã gọi tên một người khác. Khuôn miệng xinh đẹp mà Nhật Tâm luôn kìm nén mình không hôn xuống đã gọi tên một kẻ không phải là cậu, đó là điều mà Nhật Tâm không tài nào chấp nhận được, cậu không thể nào tha thứ cho y, cũng không thể tha thứ cho kẻ đã đến trước mình.
Em đã ngoan ngoãn làm một cậu em trai như anh mong muốn, tại sao anh vẫn phản bội em? Em phải làm sao khi trong lòng anh đã tồn tại bóng hình của một người khác? Em phải làm sao khi anh là người duy nhất còn cần đến em trên thế gian này? Em phải làm sao để cả thế giới này ruồng rẫy vứt bỏ anh, để người mà anh có thể dựa vào cũng chỉ có thể là một mình em mà thôi?
Em phải xây dựng đế chế của riêng mình như cha đã làm. Hãy nhìn mà xem, cho tới tận lúc chết, mẹ vẫn là người bại trận còn cha thì không sứt sẹo dù chỉ một miếng da. Em sẽ không lụy tình như người đàn bà ấy, em cũng sẽ không bạc bẽo như người đàn ông kia. Em sẽ có được anh theo cách của riêng mình. Em sẽ không là đứa em trai được anh bao bọc trong vòng tay nữa, em muốn nhiều hơn thế, em muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, Vân Hi!
Con rắn độc đã kìm nén bấy lâu trong lòng cuối cùng cũng được thả ra. Đêm ấy, lần đầu tiên Nhật Tâm vượt qua rào cản mà Vân Hi đã âm thầm vạch sẵn, cậu hôn xuống đôi môi ngọt ngào như bộc lộ hết những tâm tư sâu kín. Đêm tiếp theo, rồi đêm tiếp theo nữa, mỗi lần, Nhật Tâm lại quá phận hơn những lần trước, cho tới khi cậu hoàn toàn chiếm đoạt được thân xác của người trong mộng. Rồi sẽ có một ngày, thân thể Vân Hi quen thuộc với những đụng chạm của cậu, mẫn cảm đến mức run rẩy mỗi khi cậu vuốt ve lên làn da trắng sứ ấy.
Nhưng rồi ngày vui cũng chẳng đầy gang tay, sự xuất hiện của Tống Tử Đằng cuối cùng đã phá vỡ tất cả kế hoạch của Nhật Tâm. Sự ghen tuông và đố kỵ trong cậu ngày càng bị đẩy lên cao hơn. Nhật Tâm âm thầm tính toán lên những kế hoạch dự phòng. Cuối cùng, đến ngay cả Nhật Tâm cũng không ngờ tới mình sẽ đóng kịch đến tận mười năm. Cậu ngày một lún sâu vào trong cái hố mà mình đã đào ra, và nạn nhân chẳng ai khác ngoài Vân Hi cả.
Nhật Tâm giả làm ân nhân của Tống Tử Đằng - người mà Vân Hi âm thầm cứu giúp để tách hai người họ ra xa thật xa. Nhật Tâm cố tình câu kết với Lục Diệp - kẻ mà cậu biết cũng có hứng thú với Vân Hi để xáo trộn tất cả dữ liệu. Nhật Tâm liên lạc với Tô Minh - kẻ đang chìm đắm trong nỗi đau mất đi anh trai và có thể làm bất cứ điều gì, kích động gã và lên kế hoạch giả bộ bị bắt cóc và hãm hại rồi đổ tội cho Vân Hi.
Chẳng biết từ lúc nào, lời thề thốt "nhất định có một ngày em sẽ bảo vệ anh khỏi tất thảy những khổ đau" đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Sự đố kỵ và ham muốn chiếm đoạt đã biến tướng tất cả, khiến lời thề ấy trở thành một lời nguyền rủa dai dẳng.
Nếu anh không là của em, anh sẽ không thể là của một ai khác.
Thế giới không có anh đối với em chính là địa ngục.
Nếu em phải xuống địa ngục, địa ngục ấy cũng phải có anh.
Bởi thế, hãy cùng nhau xuống địa ngục đi.
Để ánh mặt trời trong em thiêu đốt cả thân xác và linh hồn anh đi.
Vân Hi...
***
Nếu chúng ta không thể ra đi trong biển lửa, hãy để em kết liễu Tống Tử Đằng.
Chỉ cần kết liễu Tống Tử Đằng, hai chúng ta sẽ mãi mãi là của nhau.
Nhật Tâm nắm chắc cây súng trong tay, ý nghĩ sắp sửa loại bỏ được kẻ đã tồn tại trong trái tim của Vân Hi suốt bao năm qua khiến cậu trở nên hưng phấn, ngón tay đang chạm vào cò súng cũng khẽ run lên. Ngay lúc Nhật Tâm đã nhắm chuẩn xác vị trí của viên đạn, một tiếng rên nhỏ lại khiến cậu khựng lại.
[Nhật Tâm…]
Đôi mắt của Nhật Tâm mở to, cậu cúi đầu nhìn khuôn mặt đã trắng bệch đi của Vân Hi, ngay cả bàn tay đang cầm súng cũng buông xuống. Nhật Tâm tưởng rằng Vân Hi đã chết khi đôi môi anh ấy tím tái và thân thể bắt đầu trở nên lạnh ngắt, thậm chí tim còn ngưng đập khi cậu áp sát tai vào lồng ngực anh.
Hàng mi dài khẽ chớp, đôi mắt xám đục của Vân Hi dường như cũng đang nhìn cậu, và khi khoé môi bệch bạc kia nhếch lên tạo thành một nụ cười buồn đầy ám ảnh cũng là lúc Vân Hi chạm tay vào khẩu súng, dồn hết chút sức lực cuối cùng nhấn đè lên ngón tay của Nhật Tâm.
Bóp cò.
Tiếng súng nổ khiến đàn chim phía trên quang quác kêu vang, trên nền trời trắng xám, những đám mây to lớn cũng tình cờ tan rã thành những đám nhỏ hơn. Vệt máu đỏ chảy ra từ khoé miệng Vân Hi, lan tràn cả trên lồng ngực trắng muốt, như ngàn vạn bông hoa hồng đỏ rực rỡ và thê lương.
"Đoàng"
Một tiếng súng nữa lại vang lên, Nhật Tâm thấy lồng ngực mình đau nhói. Phía xa xa, Lục Diệp đang cầm khẩu súng gây mê trên tay với vẻ mặt đã mất đi bình tĩnh, Tống Tử Đằng cũng chạy tới mặc cho đôi chân đã bị đạn bắn xuyên qua và không ngừng chảy máu.
Cơ thể Nhật Tâm theo quán tính rơi về phía sau, lần này, không còn tấm vải bạt nào nâng đỡ cậu nữa, phía dưới chỉ còn là vực thẳm đang đợi chờ nuốt trọn. Thuốc mê khiến Nhật Tâm lịm đi nhanh chóng, đôi mắt cậu dần khép lại và chẳng thể lưu giữ những hình ảnh cuối cùng của người mình yêu thương.
***
"Vân Hi, em yêu anh."
"..."
"Vân Hi, em yêu anh."
"Anh biết rồi, đi ngủ đi."
"Anh có yêu em không?"
"Đồ ngốc, anh yêu người khác rồi."
"Người đó có phải là em không?"
"Không. Mau đi ngủ đi."
"Tại sao không thể là em?"
"..."
Tại sao không thể là em?
Đó là câu hỏi mà Nhật Tâm không bao giờ có được đáp án. Cậu sẽ mang nó xuống địa ngục, cùng với thân xác đã nát tan dưới đáy vực thẳm.
Sắc trời dần chuyển sang tối, những tia nắng cuối ngày cũng dần tan đi, nhường chỗ cho màu đen của sự tuyệt vọng.