Chạm Đáy Thương Đau

Chương 57: Giác ngộ




Khi Tống Tử Đằng và Lục Diệp tới nơi, biệt thự phía Nam đã trở thành một biển lửa. Người phụ nữ mà Tống Tử Đằng thuê để chăm sóc Nhật Tâm đã ngất đi ngoài cửa. Tống Tử Đằng và Lục Diệp đều không nghĩ nhiều, cả hai người cởi áo khoác ngoài, dấp nước rồi phá cửa xông vào. Ở đại sảnh, mấy món đồ gỗ nội thất như bàn ghế, con tiện đều đã cháy rụi phân nửa. May mắn thay bậc cầu thang được xây bằng đá cẩm thạch nên không bị ảnh hưởng nhiều. Biệt thự tuy ít người ở, nhưng lại có quá nhiều phòng, để tìm ra Vân Hi lúc này chắc chắn sẽ không phải việc dễ dàng. Tống Tử Đằng không quan tâm, hắn không nói một lời mà bắt đầu vào cuộc, chỉ muốn nhanh chóng tìm được em ấy. Mỗi lần đi qua một căn phòng, Tống Tử Đằng lại giống như phát tiết hết những lo âu mà liên tục dùng chân đá bay mấy cánh cửa gỗ đang cháy rừng rực và nhiệt độ cao tỏa ra khiến da thịt bỏng rát.

Dù không bàn bạc trước với nhau, Lục Diệp vẫn chạy qua hướng ngược lại, chỉ có chia nhau ra tìm thế này mới nhanh thấy được người con trai vô tội mà cả hai bọn họ đã tàn nhẫn đối xử. Đám thuộc hạ của Lục Diệp cũng phân chia nhau tách ra tìm kiếm. Đến căn phòng thứ năm, điện thoại của Tống Tử Đằng đột nhiên rung lên báo hiệu có tin nhắn, hắn theo thói quen rút máy ra kiểm tra trong khi vẫn tiếp tục rảo bước tới căn phòng kế tiếp. Tin nhắn hắn nhận được chỉ vỏn vẹn vài dòng chứa những thông tin quan trọng.

"Tầng 4, phòng 412, đi một mình nếu không muốn Vân Hi chết."

Tống Tử Đằng liếc mắt nhìn đám thuộc hạ của Lục Diệp đang mải mê tìm kiếm. Khỏi cần đối phương nói, Tống Tử Đằng cũng chẳng có ý định tiết lộ vị trí của Vân Hi cho bất cứ ai trong số bọn chúng. Hắn muốn tự tay xử lý tất cả những việc này.

Càng ở trên cao, đám cháy càng to hơn, nhiệt độ cao ngất ngưởng khiến làn da của Tống Tử Đằng cũng đỏ rực lên. Nhiều lần lửa bùng lên đột ngột lẹm cả vào quần áo và tóc Tử Đằng khiến chúng cháy xém, nhưng hắn vẫn không dừng lại. Bởi đám cháy chết tiệt này chẳng là gì so với ngọn lửa đang không ngừng lan ra trong lòng Tống Tử Đằng, chúng đang dần dà đốt cháy những niềm tin sai lệch và tín ngưỡng dối trá, hé mở sự thật mà hắn chưa bao giờ muốn tin tưởng.

Đầu óc Tử Đằng lúc này thực sự rất hỗn độn. Những việc ập tới ngoài tầm kiểm soát hôm nay liên tục đập tan, phản pháo lại những gì xảy ra trong quá khứ. Nhật Tâm trong mắt Tử Đằng chưa bao giờ là một kẻ thấy chết không cứu, cậu có thể yếu đuối, có thể nhát gan và vô dụng, nhưng tuyệt đối sẽ vì người khác mà hi sinh bản thân, đó là những gì Tống Tử Đằng đã nghĩ. Hắn từng thấy Nhật Tâm vì cứu một cụ già qua đường khỏi bị xe tải đâm mà lao mình ra, trong lúc hai người họ đang đi dạo trên vỉa hè gần đó. Tống Tử Đằng cũng từng thấy Nhật Tâm vì thương xót một người xa lạ không may bỏ mạng trên bản tin thời sự mà rơi nước mắt. Hắn cũng từng đọc qua không sót một tư liệu về cậu ấy, và chẳng có một lý do gì khiến Tử Đằng phải nghi ngờ về nhân cách của con người này. Nhưng còn Vân Hi thì sao, ấn tượng ban đầu của Tống Tử Đằng về em thật sự không quá tốt, Vân Hi luôn tỏ ra lạnh nhạt và xa cách mỗi khi họ chạm mắt nhau. Ngay thời điểm Tống Tử Đằng hiểu ra những hi sinh mà Vân Hi đã dành cho hắn và Nhật Tâm, khi trái tim hắn bắt đầu rung động, thì Vân Hi lại cho hắn một gáo nước lạnh, và thêm nhiều cú tát sau đó. Tống Tử Đằng tận mắt thấy Vân Hi vì đòi tiền mà buông lời đe dọa con nợ, cầm dao dí vào cổ những đứa trẻ vô tội để khiến bố mẹ chúng phải dập đầu quỳ lạy, những hình ảnh đó gợi Tử Đằng nhớ về những việc đã xảy ra với gia đình hắn. Và đáng buồn, cũng đáng giận hơn tất cả là những tư liệu hắn tìm được về quá khứ của Vân Hi. Y làm việc cho Đại Bàng Hội - tổ chức liên quan mật thiết đến cái chết của cha mẹ hắn, trái ngang thay, Vân Hi còn là kẻ trực tiếp xử lý vụ việc năm đó. Tống Tử Đằng không thể nào tha thứ cho sự thật ấy. Thế nhưng sau tất cả, nếu Vân Hi không cứu hắn vào đêm mưa nhiều năm về trước, Tống Tử Đằng giờ đây có lẽ đã chẳng còn tồn tại để trả tất thảy những thù hận. Kẻ thù của mình cũng chính là ân nhân của mình, sao lại ngang trái đến vậy?

Thật giả lẫn lộn, quá khứ và hiện tại chồng chéo lên nhau khiến trái tim Tống Tử Đằng nảy lên liên hồi và hai lá phổi như bị bóp nghẹt. Rốt cuộc là ai lừa dối ai, ai căm hận ai, ai yêu thương ai đến điên cuồng mất trí? Có lẽ, trong Tống Tử Đằng từ lâu đã tồn tại hai thái cực, những thông tin mà hắn có được, những gì tai nghe mắt thấy đã khiến hắn tự phong bế những rung động thuở niên thiếu với Vân Hi, để con sư tử đầy thù hận trong mình phá lồng tung ra, dằn vặt và tra tấn y đến khi chỉ còn thoi thóp, phần còn lại trong hắn chỉ muốn thấy y mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, nhưng chẳng có cách nào khác ngoài việc lấy danh nghĩa trả thù mà giam cầm y lại cho riêng mình, vừa để thoả mãn những ham muốn và dục vọng nguyên thủy, vừa để xoa dịu thứ tình cảm chết tiệt cứ mỗi ngày một thổi bùng lên mà hắn cho rằng là sai trái. Yêu càng nhiều, hận lại càng sâu. Càng ham muốn chiếm đoạt, lại càng làm ra những việc không ai ngờ tới. Để rồi tới khi biết rằng người nọ cũng có tình cảm với mình, lòng tự tôn của kẻ điên cuồng chìm trong căm hận lại khiến Tử Đằng cực lực chối từ. Tống Tử Đằng nửa tin lại nửa ngờ, liệu Vân Hi có thật sự yêu hắn không, hay lại là một âm mưu nào khác nữa. Kẻ giả dối này rốt cuộc có bao nhiêu chiếc mặt nạ đang đợi đeo lên? Thà rằng Vân Hi đừng đem lòng yêu hắn, hắn đã có thể đang tay tra tấn y, nhưng tại sao? Tống Tử Đằng không tin, hắn khi đó không muốn chấp nhận tình cảm của Vân Hi đối với mình, giống như một cách để đập tan đi những rung động của mình đối với y, hắn phải tàn nhẫn hơn nữa, ác độc hơn nữa để dập tắt đi thứ tình cảm sai trái giữa hai kẻ không thể nào chung lối. Để rồi hiện tại, chính Tống Tử Đằng mới là kẻ đau đớn nhất, hắn đã tự tay hủy hoại người mình cho là tín ngưỡng, người mà hắn đã thề rằng sẽ bảo vệ cho tới chân trời góc bể vào cái ngày hắn đứng giữa ranh giới sinh và tử.

Với tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc, Tống Tử Đằng đã đến vị trí được báo trong tin nhắn, nhưng một vấn đề khác lại phát sinh. Phòng 412 không chỉ được trang bị ổ khóa thông thường, còn có thêm một lớp bảo mật điện tử khác. Tống Tử Đằng nhiều lần đá vào cánh cửa nhưng nó không lay chuyển dù chỉ một chút. Trong biệt thự phía Nam chỉ có hai căn phòng duy nhất được thiết kế đặc biệt như vậy, chúng là phòng làm việc và kho tư liệu.

Điện thoại của Tống Tử Đằng lại một lần nữa rung lên, hắn mở máy ra xem, người gửi tin không ai khác ngoài Lại Nhật Tâm.

"Mật mã mở khoá là ngày chúng ta chính thức trở thành một đôi."

Oxy ngày một khan hiếm và khói lửa bốc lên khiến Tống Tử Đằng có chút choáng váng. Sau cánh cửa này là Vân Hi, là kẻ Tống Tử Đằng từng căm hận, cũng là ân nhân của hắn, và là người hắn nợ cả một sinh mệnh. Tống Tử Đằng nhớ rõ ngày hắn nhìn thấy Vân Hi tắm mình trong đêm khuya thanh vắng, hắn nhớ cả cái ngày bản thân đem một cành Tử Đằng về tặng cho y, nhớ cả khi điều tra ra được Vân Hi là kẻ khiến gia đình mình đứng bên bờ vực thẳm, nhớ cả ngày hắn tàn ác lôi kéo y về biệt thự mà dùng mọi cực hình để phát tiết cảm giác thất vọng cùng cực vì bị phản bội.

Thế nhưng, Tống Tử Đằng không nhớ ngày hắn và Nhật Tâm trở thành người yêu. Hắn đã quên, hoặc là chưa từng nhớ.

Có lẽ, trong tim Tống Tử Đằng chưa từng có một chỗ trống thật sự cho Nhật Tâm. Bởi người lấp đầy trái tim sứt sẹo của hắn là Vân Hi. Người chữa lành nó là Vân Hi, người làm nó bật máu cũng là y. Người Tống Tử Đằng căm hận là Vân Hi, người hắn yêu tới mức muốn giam cầm chiếm đoạt cũng chính là y.

Tiếng cười đột ngột bật ra phía sau cánh cửa, có chút ngọt ngào, lại có chút man rợ.

"Không nhớ phải không Tống Tử Đằng? Giờ anh đã hiểu ra chưa? Tự tay hành hạ tra tấn người mình yêu thương suốt bao nhiêu năm có vui không, "anh yêu"? Quá muộn rồi Tống Tử Đằng, giờ mới nhận ra thì đã quá muộn rồi. Ha ha ha..."

Nhật Tâm ôm chặt cứng lấy thân thể đang dần mất đi độ ấm của Vân Hi, cậu sẽ không buông tay anh ấy ra cho tới tận lúc chết. Còn Tống Tử Đằng sẽ phải sống trong đau khổ và hối hận. Đó là sự trả thù ngọt ngào nhất mà Nhật Tâm dành cho hai người họ.

Đám cháy bắt đầu bén đến chiếc giường gỗ nơi Nhật Tâm và Vân Hi đang ở trên đó. Đúng lúc này, bức tường dày hai mươi centimet bắt đầu có dấu hiệu đổ sập. Khói bụi mịt mù che phủ khiến Nhật Tâm nhìn không rõ. Từ màn sương khói đang dần tan đi, thân ảnh Tống Tử Đằng cũng từ từ hiện ra, tay hắn cầm một thanh sắt vừa dày vừa nặng không biết lấy ở đâu, và bắt đầu đặt chân vào phòng từ lỗ hổng trên bức tường mà hắn vừa phá hủy. Đôi mắt phượng vốn đã sâu lúc này lại càng thêm sâu thẳm và khó đoán, tựa như một chiến binh vừa phá hủy lô cốt của kẻ địch.

Nhật Tâm chớp mắt mấy lần để những hạt bụi thôi bám riết lấy. Tống Tử Đằng thật sự là một tên điên không gì là không thể làm. Sự tài giỏi trên thuơng trường của hắn, Nhật Tâm chưa một lần phủ nhận. Nhưng trong tình yêu, Tống Tử Đằng sẽ mãi mãi là một kẻ ngu ngốc và chậm chạp hơn bất cứ ai trong mối tình trái ngang giữa những kẻ khốn kiếp và điên loạn.

Khoé môi Nhật Tâm nhếch lên và một nụ cười ngọt ngào bừng sáng trên khuôn mặt cậu. Đôi tay mảnh khảnh ôm chặt lấy Vân Hi, trong khi đôi chân vẫn tiếp tục lùi ra phía bục cửa. Không hề nhìn về sau lưng dù chỉ một lần, cứ thế, Nhật Tâm nghiêng người ném mình qua khung cửa sổ, đem theo người con trai mà cậu khát cầu rơi xuống từ tầng bốn của căn biệt thự.