"Vân Hi đâu rồi?"
Đó là câu hỏi đầu tiên Tống Tử Đằng nói khi vừa tỉnh lại sau gần hai tháng hôn mê trên giường bệnh.
Đoạn ký ức cuối cùng của Tống Tử Đằng dừng ở thời điểm hắn cố gắng lê thân xác đẫm máu, ghim đầy đạn bạc như một tấm bia đỡ của mình mà chạy tới chỗ Vân Hi, cố gắng tóm lấy cơ thể gầy yếu của em khi Nhật Tâm đang ôm chặt lấy em, cùng nhau rơi xuống vực thẳm sâu không thấy đáy.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tống Tử Đằng đã ngất đi, hàng mi hắn đã khép lại trước khi chạm được vào đôi tay của người hắn nợ cả sinh mệnh.
Thuộc hạ, y tá và bác sĩ ở trong phòng bệnh lúc này không ít, nhưng không một ai dám lên tiếng trả lời, họ cúi gằm mặt và còn chẳng dám hít thở như bình thường. Thái độ trốn tránh của những người xung quanh càng khiến Tống Tử Đằng nóng giận đến mức run lên.
Tại sao không một ai trả lời hắn? Vân Hi đâu? Rốt cuộc em ấy còn sống hay đã…
Tống Tử Đằng không muốn thừa nhận những suy nghĩ đang bật ra trong đầu vào thời điểm này, tay hắn gạt mạnh làm toàn bộ dây truyền nước trên người và mấy thứ đồ gần đó đồng loạt bị hất tung, hắn giống như một con thú điên loạn đang gào rống tìm kiếm bạn đời vừa mới đánh mất.
"Vân Hi đâu, mẹ kiếp! Em ấy đâu rồi?"
Đáp lại Tống Tử Đằng là sự im lặng còn đáng sợ hơn cả cái chết. Vào thời điểm Tống Tử Đằng hất tung chăn ra, mặc kệ những vết thương trên cơ thể mà xuống khỏi giường bệnh, muốn chạy đi tìm Vân Hi, Lục Diệp cũng từ ngoài cửa phòng bước vào. Hắn mặc một bộ comple màu trắng, trên ngực đeo một chiếc băng tang, đôi mắt sâu sau cặp kính không chút gợn sóng, nhưng những điều hắn nói ra lại như ngàn vạn mũi đao đâm vào trái tim Tống Tử Đằng.
"Vân Hi ư?" Lục Diệp dừng lại một chút, nhìn vào khoảng không vô định, giống như hoài niệm về một khoảng ký ức xa xôi. “Em ấy chết rồi.”
"Cái gì?"
"Vân Hi chết rồi. Lúc rơi xuống vực, những cành cây làm vật cản đã có thể cứu em ấy. Nhưng em ấy đã ra đi từ trước đó rồi. Em ấy đã bỏ mạng khi viên đạn bắn thẳng vào tim, khi em ấy cố ngăn Nhật Tâm dùng súng bắn xuyên qua đầu cậu. Không, Vân Hi đã chết trước cả lúc đó, em ấy đã chết cả ngàn vạn lần. Vân Hi đã chết khi cậu nhục mạ và tra tấn em ấy mỗi đêm, mặc cho em giải thích và cầu xin trong nỗi thống khổ và tuyệt vọng, Vân Hi chết từ khoảnh khắc cậu ném em ấy cho bọn thuộc hạ, cho đám khách hàng nghiệt chủng tùy ý chơi đùa. Tống Tử Đằng, cậu là thằng khốn kiếp, cậu không xứng đáng với tình cảm của Vân Hi."
Hai tai Tống Tử Đằng ù đi, dường như đột ngột mất đi thính giác. Mãi đến sau này, hắn vẫn không thể miêu tả cảm giác của mình lúc nghe Lục Diệp nói những lời đó ra sao. Hắn chỉ biết trái tim mình như ngừng đập, và dòng máu đang nuôi dưỡng cơ thể cũng như ngưng chảy ngay tại khoảnh khắc ấy. Cơ thể hắn tê cứng lại, và lồng ngực đau đớn như thể có thứ gì đó vừa bị khoét mất đi, trống rỗng.
Tống Tử Đằng thấy rõ từng chuyển động của Lục Diệp khi nắm đấm của hắn ta vung tới, khi từng cú đánh như mưa bão của hắn thụi thẳng vào những vết thương vừa mới khởi sắc được một chút của bản thân, khiến chúng lại một lần nữa hở miệng, và máu tươi cứ thế tuôn ra. Mặc dù dư thừa cơ hội để phản kháng, nhưng Tống Tử Đằng không làm vậy. Hắn mặc kệ những cú đánh khiến mắt mình hoa lên và đầu óc dần trở nên choáng váng. Mỗi một tích tắc trôi qua, cơ thể Tống Tử Đằng lại thêm nhức nhối và trái tim hắn càng đau hơn, đau hơn bao giờ hết.
Hoá ra Vân Hi không phải là người đem đến nỗi đau cho Tống Tử Đằng.
Bởi vì tại sao khi em đã đi rồi, nỗi đau đớn khủng khiếp này mới ập tới và tràn ngập cả tâm trí tôi?
Đám người xung quanh chạy tới ngăn cản Lục Diệp lại, đồng thời mấy y tá cũng nhanh chóng xử lý vết thương cho Tống Tử Đằng. Lúc này, Lục Diệp mới từ trên cao nhìn xuống thảm trạng của Tống Tử Đằng. Lần đầu tiên hắn đường đường chính chính mà lao vào đối đầu trực diện với đối thủ của mình, thế mà người kia còn chẳng buồn đánh trả.
Lục Diệp quay mặt qua hướng khác, không muốn để ai nhìn thấy vẻ mặt bất lực và thống khổ của mình. Hắn bật cười trong nước mắt.
"Mẹ kiếp. Nhật Tâm thua rồi, Tống Tử Đằng, cậu cũng thua rồi. Và tôi… tôi càng là kẻ thua thảm hơn bất cứ ai. Cả ba chúng ta đều là những kẻ bại trận. Chúng ta tranh giành Vân Hi, giành qua giành lại và xé nát cả linh hồn em ấy, đày đọa thân xác em ấy cho tới tận lúc chết. Cuối cùng thì được gì nào... chẳng ai trong chúng ta cứu được Vân Hi cả… mẹ kiếp, em ấy đã ra đi… ngay trước mắt tôi…"
Bàn tay vẫn còn quấn băng trắng quệt mạnh, dùng sức lau đi dòng nước nóng hổi đang hun đỏ hai mắt, Lục Diệp lại nhìn xuống Tống Tử Đằng, trong ánh nhìn của hắn không chỉ có sự mỉa mai, khinh ghét mà còn có cả nỗi thống hận. Từng lời cay nghiệt thốt ra như muốn xuyên thủng trái tim Tống Tử Đằng, đồng thời cũng giày xéo trái tim… của chính mình.
"Khốn nạn thật. Tôi sẽ không giết cậu, Tống Tử Đằng, cậu không xứng đáng được chết. Cậu phải sống mà trả ơn cứu mạng của em ấy, sống mà gặm nhấm nỗi đau Vân Hi đã trải qua, từng giây từng phút."
Lục Diệp hít một hơi dài ngăn không cho nỗi xúc động chực chờ trào ra thêm nữa, hắn quay lưng muốn bỏ đi. Ngay lúc ấy, một bàn tay lại túm lấy bả vai hắn, ngăn lại bước đi.
"Vân Hi đâu rồi?"
Tống Tử Đằng đột ngột đứng dậy, mặc kệ những vết thương đang băng bó dang dở vẫn đang tiếp tục đổ máu mà lặp đi lặp lại một câu hỏi duy nhất.
“Vân Hi đâu rồi?”
"..."
Thấy dáng vẻ ngoan cố của Tống Tử Đằng, Lục Diệp phẫn nộ đến nỗi còn muốn đánh hắn thêm nữa, nhưng nhìn sâu vào đôi mắt giống như mất đi toàn bộ ánh sáng kia, Lục Diệp không ngăn được cảm giác đau lòng. Sau tất cả, Lục Diệp cuối cùng cũng nhận ra, so với bản thân hắn, Tống Tử Đằng còn mang trong mình cảm giác tội lỗi và hối tiếc nhiều hơn gấp trăm ngàn lần. Lục Diệp nắm trong tay gần như tất cả sự thật vậy mà vẫn phạm phải quá nhiều sai lầm, đủ để hắn phải gặm nhấm nỗi day dứt cho đến tận khi nhắm mắt xuôi tay. Nhưng từ đầu tới cuối, hắn đều mải mê đuổi theo một đám mây chưa từng quay đầu lại nhìn mình dù chỉ một lần. Tống Tử Đằng thì khác, Tử Đằng đã từng nắm trong tay cả một bầu trời thanh bình và yên ấm, nhưng chính tay hắn ta lại phá nát tất cả. Chính tay Tống Tử Đằng đã hủy hoại người yêu thương mình nhất trên thế gian này.
Em là áng mây tôi mải mê tìm kiếm
Kẻ dại khờ vì độc chiếm, đánh mất em...