Bước chân của Tống Tử Đằng dừng lại trước cửa nơi vĩnh hằng đã tiễn đưa biết bao sinh mệnh. Sau nhiều lần Tống Tử đằng không chịu bỏ cuộc mà bám riết lấy Lục Diệp gặng hỏi, cuối cùng đối phương cũng chịu tiết lộ cho Tử Đằng biết nơi hắn đã giấu em đi.
Lục Diệp nói rằng vào buổi sáng cái ngày mà Tống Tử Đằng tỉnh dậy sau hai tháng điều trị, ngay trước khi hắn mở mắt chỉ nửa tiếng thôi, Lục Diệp cùng với vài kẻ thân cận và đã đưa em tới nơi này, trước khi tiễn em đi chặng đường cuối cùng trước lúc chia xa. Họ đưa thân xác em vào trong một chiếc hòm bằng gỗ đóng kín như bưng, khi hai má em đã không còn hồng hào và đôi môi cũng chẳng còn sắc đỏ, khi máu em ngưng chảy và trái tim cũng chẳng còn thổn thức vì nỗi đớn đau.
Nơi an nghỉ của Vân Hi được xây trên một nền đất khá cao, những cây cỏ dại cũng được cắt tỉa gọn gàng và chẳng có bất cứ vết bụi bẩn nào bám trên thành mộ. Tống Tử Đằng chậm rãi bước lên từng bậc cầu thang trước khi tới được chỗ Vân Hi. Lần này, hắn không cần phải đi thật nhanh để đuổi kịp em nữa, cũng không còn phải sợ hãi em sẽ trốn chạy khỏi mình, bởi vì Vân Hi sẽ mãi mãi nằm ở đây.
“Tại sao không để tôi gặp em lần cuối mà đã vội rời đi?”
“Em giận dỗi tôi nên không muốn ở bên tôi nữa, có phải không?”
"Thôi được, nếu em thích ở nơi này, vậy thì cứ ở đây chờ đợi tôi, tôi sẽ không cưỡng ép em trở về nữa đâu. "
“Em sẽ mãi mãi chờ đợi tôi mà, có phải không?”
"Nếu thật sự là như vậy, tôi sẽ mua cả khoảnh đất này, để mỗi sáng mở mắt, em sẽ là điều đầu tiên tôi nhìn thấy, để mỗi lần tỉnh dậy, ngón tay tôi lại được chạm vào em. Và hai chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ tách rời dù chỉ là một giây một phút."
Tống Tử Đằng cứ miên man nói như thể trước mắt hắn là một Vân Hi bằng da bằng thịt, như thể em ấy đang nghe thấy những gì mình vừa mới thổ lộ, mặc dù hắn mãi mãi chẳng bao giờ nghe được lời hồi đáp. Những ngón tay của Tống Tử Đằng khẽ chạm lên khuôn mặt của Vân Hi trên bức ảnh với phông nền màu xanh, vuốt ve lên đôi môi phớt đỏ, lên chiếc mũi nhỏ thanh tú, và cả đôi mắt đen láy đã từng trộm nhìn hắn rồi lại hoảng hốt quay đi.
"Lần này em chịu nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nhỉ? Không còn là đứa trẻ ngại ngùng chẳng dám nói chuyện với người mình thích nữa rồi."
"Vân Hi, em là đồ ngốc, em độc mồm độc miệng lắm, lúc nào cũng lo cho người khác mà chẳng chịu nói ra. Những gì mình nghĩ cũng chưa một lần cho tôi được biết. Nhưng tôi phát hiện ra bí mật của em rồi. Em còn định giấu tôi đến bao giờ vậy?"
"Bây giờ tôi đang ở trước mắt em này, dù em có nói lời yêu cả trăm ngàn lần tôi cũng sẽ nghe."
Tống Tử Đằng vẫn không ngừng nói chuyện một mình, và đáp lại hắn chỉ là tiếng gió thổi thoáng qua, tiếng xào xạc của cây lá, và tiếng lòng của một kẻ sa ngã trong nỗi hối hận khôn nguôi. Hai chân của Tống Tử Đằng cuối cùng cũng không đứng thẳng được nữa. Hắn quỳ hẳn xuống, vòng tay qua ôm ấp lớp gạch đá lạnh lẽo bao quanh mộ phần.
"Vân Hi, trời trở lạnh rồi, một lát nữa thôi tuyết sẽ rơi. Em có lạnh không?"
"Em vẫn giận tôi vì năm ngoái đúng vào dịp này, tôi đã kéo em ra ngoài trời tuyết… tôi đã bỏ mặc em ở đó… có phải không?"
“Tôi thực sự hối hận rồi, đêm nay tôi sẽ ở đây, đến khi tuyết phủ kín cả người. Tôi sẽ làm cục bông tuyết mua vui cho em nhé. Tỉnh dậy trói tôi lại đi thôi.”
"Tôi sai rồi, Vân Hi… tôi không đáng được tha thứ. Tôi đáng chết dưới tay em ngàn vạn lần."
"Vì vậy em tỉnh dậy đánh tôi đi có được không? Tôi tình nguyện nằm yên để em đánh tới khi nằm liệt giường nhé? Hay em muốn giết tôi cũng được, tôi sẽ đưa dao, đưa súng cho em. Nếu em muốn, tôi sẽ nhảy vào biển lửa. Hay là lao xuống vực thẳm tôi cũng nguyện ý."
"Vân Hi, trả lời tôi đi em…"
Những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi từ bầu trời đã không còn trong xanh. Khi chúng chạm đất, không có tiếng sấm sét gầm rú, không có tiếng gào thét của gió đông. Từ bầu trời yên tĩnh, chúng lặng lẽ trôi xa, chạm cả vào những đám mây lửng lơ, dường như mang theo tín hiệu của cơn mưa tầm tã. Thế nhưng cuối cùng tuyết vẫn lặng lẽ rơi xuống, rảo bước rón rén chạm vào vai áo của kẻ dại khờ, như an ủi, lại cũng giống như khiển trách. Gió thổi tới, cuốn những bông tuyết nhỏ li ti bay lên không trung, chạm vào mộ phần lạnh lẽo và vô tri, rồi lại lặng lẽ tan ra và trở thành những giọt nước nhỏ bé. Dưới mặt đất, lớp tuyết trắng ngần phủ kín những nhơ bẩn và xấu xa của trần gian, phủ lên đó một lớp voan mỏng trắng tinh khôi như mối tình đầu.
Tống Tử Đằng nhắm nghiền đôi mắt, tuyết đã phủ kín hàng mi dài và bọc cả lên áo măng tô của hắn một chiếc chăn trắng. Thế nhưng, Tống Tử Đằng vẫn cảm thấy lạnh quá, và lòng hắn còn lạnh lẽo hơn. Hắn mặc kệ thời gian trôi đi, mặc kệ tiếng chim kêu dần vãn, mặc kệ cả những lớp tuyết trắng phau ngày một dày đặc lên. Lúc này, Tống Tử Đằng chỉ quan tâm Vân Hi của hắn mà thôi. Nếu hắn trở về, em ấy nhất định sẽ cô đơn lắm.
"Vân Hi, nếu em không chịu mở lời thì tôi sẽ thổ lộ trước nhé."
"Tôi yêu em."
"Vân Hi, tôi yêu em."
Tống Tử Đằng liên tục lặp lại những lời hắn chưa từng nói, những lời giấu kín mà tâm tưởng hắn chưa một lần cho phép bộc lộ ra. Nhưng giờ, chẳng còn ai trả lời hắn nữa, lòng tự trọng và những hận thù ngang trái đã đẩy người hắn yêu đi xa thật xa...
Sự mệt mỏi và nhiệt độ lạnh lẽo của mùa đông khiến Tống Tử Đằng gục ngã xuống nền tuyết xốp mềm nhưng lạnh đến thấu xương. Những bông tuyết tan thành nước, chảy dọc khoé mắt hắn, lăn xuống thái dương, đông cứng lại thành đá.
Và những đám mây xám xịt trên bầu trời vẫn lặng lẽ tan ra...