Chạm Đáy Thương Đau

Chương 62: Hoang tưởng




Sau ngày hôm ấy, Tống Tử Đằng phải mất rất nhiều thời gian, những vết thương sâu hoắm mới liền miệng hoàn toàn, hắn thường xuyên từ chối tiếp nhận điều trị từ bác sĩ chuyên khoa, cũng từ chối tiếp nhận điều trị nội trú. Trở về biệt thự, Phan Cảnh Liêm là người duy nhất được thăm khám cho Tống Tử Đằng. Nhưng Cảnh Liêm cũng đang bận việc riêng, nghe nói cậu ta đang lục đục với cậu người yêu đã ở bên cạnh hơn mười năm nay, nên hiếm khi tới khám chữa bệnh được cho Tống Tử Đằng. Bởi vậy, Tống Tử Đằng cũng mặc kệ bệnh tình của mình biến chuyển xấu hay tốt, chừng nào thì khỏi, như thể hắn muốn buông bỏ tất cả, chẳng còn gì quan trọng trong mắt hắn nữa, kể cả mạng sống và tương lai.

Hôm nay cũng như mọi lần, sau khi xem xét tình hình sức khoẻ của Tống Tử Đằng xong xuôi, Phan Cảnh Liêm chỉ để lại một tờ giấy trên bàn trước khi rời đi. Nếu như mọi lần, Tống Tử Đằng sẽ chẳng quan tâm, nếu có thuốc, hắn sẽ uống thuốc, nếu không có, hắn sẽ lại trở về phòng mà điên cuồng làm việc, còn tờ giấy kia, hoặc là Tử Đằng tự tay vứt đi, hoặc là để đám gia nhân dọn dẹp, đằng nào sống chết cũng có số, kể từ khi mất đi Vân Hi, Tống Tử Đằng chẳng còn để tâm đến bất cứ điều gì nữa. 

Thế nhưng hôm nay có điều gì đó thôi thúc hắn cầm tờ giấy lên đọc. Phải mất đến vài phút sau Tống Tử Đằng mới vò nát nó trong tay trước khi ném thẳng vào thùng rác dưới chân. 

Chẩn đoán cho thấy Tống Tử Đằng đã mắc bệnh tâm thần hoang tưởng hay còn có tên Tiếng Anh là Paranoid Personality Disorder. Quá trình hình thành căn bệnh này rất phức tạp, liên quan mật thiết tới các chứng rối loạn tâm thần. Thời gian hắn mắc chứng hoang tưởng không phải mới ngày một ngày hai, mà là đã từ rất lâu rồi. Hoang tưởng kéo dài góp phần làm biến đổi nhân cách và rối loạn hành vi nhận thức. Những biểu hiện của chứng bệnh này thường không quá rõ ràng, nhưng có thể nhận biết qua một số biểu hiện cụ thể: lo ngại người khác có hành động bí mật gì đó và dễ dàng nảy sinh nghi ngờ, có những nỗi nghi hoặc không thể giải thích được, khó tha thứ và giữ hận thù rất lâu, nóng tính, dễ giận dữ, dễ tấn công người khác. Mặc dù Phan Cảnh Liêm thường xuyên kê thuốc chống rối loạn thần kinh cho Tống Tử Đằng, nhưng đây không phải là căn bệnh dễ dàng điều trị, cũng không phải chỉ uống thuốc là khỏi hoàn toàn. 

Nguyên nhân gây ra chứng hoang tưởng ở Tống Tử Đằng có thể lý giải do hắn đã giữ mối định kiến và ám ảnh về Vân Hi quá lâu. Trước khi rời đi vào chín năm về trước, hình ảnh Vân Hi trong mắt hắn thực sự rất tốt đẹp, mặc dù không muốn công nhận tình cảm của mình đối với em, bởi vì khi ấy Tống Tử Đằng đã nhận lời bước vào mối quan hệ yêu đương cùng Nhật Tâm. Nhưng sự thật là hắn đã rung động trước Vân Hi, đổ gục trước những điểm đặc biệt về cả ngoại hình lẫn tính cách của em.

Trong khoảng thời gian xa cách, Tống Tử Đằng không ngày nào thôi nghĩ về Vân Hi, em của khi ấy đã trở thành động lực để hắn vượt qua những khó khăn không ngừng bủa vây. Hắn rời xa vùng đất đầy những đau thương để trốn chạy khỏi quá khứ, đồng thời cũng để lập nghiệp, để xây dựng một đế chế vững vàng và cường đại, và để trở về gặp Vân Hi một lần nữa với lời hứa sẽ không để em và Nhật Tâm phải chịu khổ thêm một ngày nào nữa. Nhưng rồi cái ngày Tống Tử Đằng điều tra ra được Vân Hi có liên quan mật thiết tới nỗi thống hận của hắn, sự tức giận và đau đớn vì bị phản bội đã được đẩy lên đỉnh điểm, khiến cho nỗi ám ảnh rằng Vân Hi là kẻ dối trá không ngừng bủa vây lấy hắn. 

Đấu tranh tư tưởng một thời gian dài, cuối cùng Tống Tử Đằng đã quyết định, hắn sẽ không thể tin tưởng Vân Hi thêm một lần nào nữa. Em là kẻ giả dối giấu diếm sự độc ác và tàn nhẫn của mình dưới vỏ bọc của một thiếu niên xinh đẹp. 

Tống Tử Đằng không những đang sống chung với chứng hoang tưởng bị hại ấy, mà còn cả hoang tưởng ghen tuông. Chỉ một động chạm nhỏ nhặt của kẻ khác lên cơ thể Vân Hi cũng khiến Tống Tử Đằng nghĩ rằng em đang lừa dối mình, dẫu cho trong mắt hắn, em vẫn luôn bị coi là kẻ thù của cả một kiếp. Càng ghen, Tống Tử Đằng lại càng lấy đó làm lý do để hành hạ Vân Hi, đối với hắn, em mới là kẻ quyến rũ tất cả đám đàn ông xung quanh, em là kẻ lăng loàn và xấu xa bậc nhất, nếu Vân Hi không lả lơi trước bọn chúng, tại sao tất cả những gã đàn ông lại chẳng thể cưỡng lại trước em. Hắn ghen nhưng đồng thời lại hận, hận chính mình rung động trước kẻ thù, chính bởi vì thế, những đòn roi tra tấn lại càng thêm tàn ác. 

Cuối cùng Tống Tử Đằng cũng đã hiểu ra tất cả. Hắn thực sự là một kẻ điên, là một kẻ khốn nạn không có thuốc chữa.

Hoá ra những gì Lục Diệp đã nói đều là sự thật, không phải viên đạn bạc bắn ra từ nòng súng đã cướp đi sinh mạng của em, tôi mới chính là thủ phạm. Tôi là kẻ đã nhẫn tâm giết chết em. Tôi giết em trong một ngày tuyết đông lạnh giá, khi màn sương giăng kín những con đường và làm lu mờ đi tầm nhìn của kẻ "đui mù". Khoảnh khắc em rời khỏi trần thế, tôi mới nhận ra chính đôi tay này đã hủy hoại tất cả, phá nát tan thế giới mà tôi may mắn được thượng đế ban cho.