Chạm Đáy Thương Đau

Chương 64: Em chưa chết




Ở dưới gầm, ngay trên tấm ráp giường, những dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng máu đã khô cứng lại, xen kẽ với những vết xước xát như thể có ai dùng móng tay cào đến bật máu. Tống Tử Đằng quỳ một bên gối xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên những con chữ, cẩn thận đọc như thể chúng là thứ gì đó trân quý lắm.

"Ngày xx tháng xx Tống Tử Đằng trói tôi lại, tôi bị anh dùng roi gai quất vào người, sau đó còn bị cưỡng bức cả đêm. Cơ thể sau đó như bị dần ra từng khúc, tôi không biết tại sao mình vẫn còn sống được đến tận bây giờ."

"Ngày xx tháng xx hôm nay Nhật Tâm đã trở về, ánh mắt đó nhìn tôi vẫn chẳng khác gì chín về năm trước… đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được, tại sao em lại có thể làm như thế. Tôi đã tưởng rằng chúng tôi luôn là anh em tốt."

"Ngày xx tháng xx Tống Tử Đằng ném tôi cho Lục Diệp để đổi lấy mảnh đất ngàn vàng ở khu phố L, anh để mặc tôi trải qua những đêm đầy thống khổ. Lúc đó tôi đã ước mình có thể cứ thế mà chết luôn đi..."

"Ngày xx tháng xx Tử Đằng cưỡng bức tôi khi đang gọi tên của một người khác, anh coi tôi là kẻ thế thân mà cường bạo. Cơ thể tôi thật sự rất đau… rất đau. Nhưng cuối cùng vẫn phải cố gắng gượng không tự sát, bởi vì Đát Đát vẫn còn cần tôi."

"Ngày xx tháng xx, cuối cùng Tử Đằng đã để mặc Đát Đát ra đi, anh triệt đi hi vọng sống cuối cùng của tôi, anh tàn nhẫn giết chết hồi ức đẹp đẽ nhất của tôi. Ngay lúc ấy tình cảm tôi dành cho Tử Đằng cũng đã chết rồi, toàn bộ đã chết cả rồi. Đến một cái xác rỗng không có linh hồn mà anh cũng không buông tha ư? Tống Tử Đằng?" 

Sau đó là hàng loạt những từ đứt quãng có nội dung giống y hệt nhau.

"Đau quá", "giết tôi đi"...

Không biết từ khi nào Tống Tử Đằng đã cắn chặt môi, máu đỏ cứ thế bật ra thay cho vết thương đang loang dần bao trùm cả trái tim hắn. Trong đầu Tống Tử Đằng lúc này như có một chiếc máy quay phim khởi chạy, đang không ngừng trình chiếu lại những thước phim trong quá khứ, hắn nhìn thấy gương mặt Vân Hi khi lúc em đau đớn mà rơi nước mắt, khi em cầu xin hắn dừng lại, khi em van nài hắn hãy buông tha cho em, khi em giải thích rằng những việc liên quan đến cái chết của cha mẹ hắn nằm ngoài dự liệu của em, rằng em không hề cố ý. Cuối cùng là khi em vừa khóc, vừa nói rằng em sẽ hận hắn suốt cả cuộc đời… 

Tống Tử Đằng không tài nào hình dung ra được biểu cảm trên khuôn mặt Vân Hi khi em viết "tình cảm tôi dành cho Tống Tử Đằng cũng đã chết rồi." Vậy là Vân Hi của hắn đã không còn yêu hắn nữa rồi ư? Có phải vì thế nên em mới đành lòng bỏ hắn ở lại nơi trần thế này mà một mình đi tới nơi xa xôi hắn không tài nào chạm tới? 

Tống Tử Đằng gục đầu xuống, hắn không thể nào chấp nhận sự thật này. Nỗi thống khổ một lần nữa kéo đến như thủy triều cuồn cuộn nhấn chìm bản thân xuống dưới đáy biển.

Không, Vân Hi, em vẫn yêu tôi mà? Em vẫn luôn yêu tôi mà. Tôi biết em chỉ đang đi một chuyến du lịch xa thật xa và muốn tôi ở đây chờ đợi em quay trở lại. Nhưng sao em đi lâu quá, tôi không thể chờ được nữa, quay trở về đi, quay trở về bên tôi có được không?

Căn biệt thự bỗng chốc bị sự im ắng và bầu không khí lạ thường dường như bao trùm lấy tất cả. Nhưng chỉ một lúc sau, đám gia nhân bên ngoài giật mình nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc, không ai biết, những tiếng động ầm ĩ đó đã lấn át đi cả tiếng khóc của chủ nhân căn biệt thự này.

Nửa tháng sau đó, đám gia nhân mới được tuyển đến truyền tai nhau Tống thiếu gia thường xuyên ngồi trong căn phòng cuối cùng của dãy hành lang, trên chiếc giường cũ kỹ đã từng ái ân cùng với người yêu mà bần thần nhìn vào khoảng không hư vô và trống rỗng.

***

Đêm hôm ấy Tống Tử Đằng có một giấc mơ rất chân thực, hắn mơ thấy cái ngày bốn người họ đứng sát vách núi, Nhật Tâm giương súng, cậu bóp cò bắn ra viên đạn thứ mười. Nhưng hắn đã né được. Hắn vẫn chưa gục ngã. Nhật Tâm đã thua, nhưng cậu ta không cam lòng, cậu lùi ra phía sau từng bước. Trong khi Lục Diệp dùng súng gây mê bắn trúng người Nhật Tâm. Tống Tử Đằng đã kịp túm lấy Vân Hi, trước khi Nhật Tâm ôm em cùng rơi xuống dưới đáy vực thẳm. 

Vì vậy, người rơi xuống vực chỉ có một mình Nhật Tâm mà thôi. Còn Vân Hi, hắn đã kịp nắm lấy tay em. Thế nhưng ngay sau đó, ống gây mê thứ hai đã ghim thẳng vào lưng hắn. Tống Tử Đằng vẫn chưa ngất hẳn, vẫn còn một chút ý thức còn sót lại trong trí nhớ. Hắn thấy Lục Diệp đưa Vân Hi đi, nhốt em vào trong một chiếc hòm gỗ đóng chặt không có dù chỉ là một kẽ hở, sau đó Lục Diệp mặc kệ Vân Hi gào thét mà chôn em xuống lòng đất. Bóng tối nhanh chóng bao trùm lấy Vân Hi. Thế nhưng không biết vì sao, Tống Tử Đằng vẫn có thể nhìn thấy rõ những biểu cảm trên khuôn mặt em khi ấy. Hắn thấy Vân Hi đang khóc, và giọng nói của em vẫn còn đây như ngày nào hắn chưa dùng cực hình khiến em rơi vào tận cùng của nỗi đau đớn. Vân Hi túm lấy tay áo hắn, dùng đôi mắt đẫm nước mà nhìn hắn, em nghẹn ngào trong nước mắt.

"Em vẫn chưa chết."

"Tử Đằng, em vẫn chưa chết."