Tiếng động lạ ngoài cửa khiến Tống Tử Đằng choàng tỉnh giấc. Lúc này, mồ hôi đã thấm ướt thái dương và cả chiếc áo ngủ hắn đang mặc trên người. Tống Tử Đằng lật chăn lên, mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ nạm bạc đặt ở trên kệ tủ đầu giường. Những chiếc kim vô tri vẫn lặng lẽ chuyển động, ngầm báo hiện tại đang là ba giờ sáng.
Giấc mơ vừa rồi quá đỗi chân thực, nó khiến Tống Tử Đằng quên mất điều gì vừa mới đánh thức hắn dậy, cho tới khi những âm thanh kỳ lạ ngoài cửa lại một lần nữa vang lên. "Cộc cộc", "cộc cộc" nghe giống như tiếng gõ, rất chậm rãi, cũng rất đều đặn. Tống Tử Đằng không bước xuống giường vội, hắn hoài nghi nhìn ra cửa, hơi khó chịu trầm giọng hỏi.
"Ai vậy?"
Không biết kẻ to gan lớn mật nào lại đi đánh thức lão đại vào giờ này. Nhưng kẻ đó không những không trả lời lại, còn tiếp tục hành vi của mình, cứ qua vài giây, tiếng gõ cửa lại đều đặn vang lên hai lần, lặp đi lặp lại. Tống Tử Đằng bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn cầm lấy chiếc đồng hồ ném thẳng về phía cánh cửa đánh "cốp" một tiếng.
"Là ai?"
Lần này, kẻ lớn mật kia vẫn không đáp nhưng đã ngưng lại, có vẻ gã đã biết sợ rồi. Trong biệt thự vào ban đêm chỉ có gia nhân và vệ sĩ nên Tống Tử Đằng đoán kẻ kia có lẽ là thuộc hạ của mình. Hắn cũng không có ý định tìm hiểu cặn kẽ xem đó là ai và xử phạt như trước. Gần đây, Tống Tử Đằng đang cố gắng kiềm chế sự nóng giận bộc phát, bởi nó chính là nguyên nhân gây ra một chuỗi những sai lầm của hắn, gây ra nỗi thống khổ cho người hắn yêu, và gây ra kết cục đau thương không thể nào cứu vãn.
Vào lúc Tống Tử Đằng đang định nằm xuống thì tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên.
Mẹ kiếp, đã cho cơ hội rời đi mà vẫn không biết điểm dừng.
Tống Tử Đằng bật dậy, bước xuống giường vặn bung cánh cửa phòng. Nhưng trước mặt hắn không có ai cả, bao trùm nơi đây chỉ là một mảng màu đen u ám. Bật đèn pin điện thoại lên, Tống Tử Đằng dọc theo lối hành lang quan sát xung quanh. Đến ngã rẽ, dường như có tiếng bước chân của ai đó đi rất nhanh như đang trốn chạy. Kẻ này chắc chắn không phải là đối thủ của Tử Đằng nên chỉ một lát sau hắn đã đuổi kịp tới nơi. Tống Tử Đằng nghĩ, khi bắt được tên này, hắn nhất định sẽ cho gã một trận. Nhưng ngoài dự đoán, ở ngã rẽ tiếp theo khi sắp sửa tóm được người, bóng lưng kia lại khiến hắn dừng bước.
Người trước mặt Tống Tử Đằng có vóc dáng thanh mảnh, đôi chân dài và thẳng tắp càng làm tôn lên vòng eo thon nhỏ. Giữa hành lang dài và sâu hun hút, một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, thổi tung những lọn tóc đen nhánh mượt mà, thổi cả những ấm áp lạ kỳ vào trong lòng hắn.
"Vân Hi."
Nghe thấy tiếng gọi, Vân Hi vẫn không quay đầu lại, Tống Tử Đằng giống như phát điên mà chạy tới muốn bắt lấy em, nhưng không hiểu vì sao, hắn đuổi mãi, đuổi mãi cũng không bắt kịp. Vân Hi của hắn đi xuyên qua cả cửa chính, nhưng Tống Tử Đằng không thấy lạ, hắn cứ thế chạy theo, bởi trong đầu hắn lúc này chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ phải làm sao để bắt được em, bắt được rồi, hắn sẽ nhốt em lại, không để em rời xa hắn thêm một lần nào nữa.
Cho đến lúc bóng lưng Vân Hi cứ thế mờ dần rồi hoàn toàn biến mất, Tống Tử Đằng mới nhận ra bản thân đang đứng trước nơi an nghỉ cuối cùng của người hắn yêu.
***
Lục Diệp phóng xe như bay đến biệt thự của Tống Tử Đằng. Lòng hắn nóng như có cả một biển lửa đang cháy rừng rực. Đêm hôm qua gần rạng sáng hôm nay, Lục Diệp có một giấc mơ vô cùng chân thực. Mặc dù giấc mộng có phần đáng sợ nhưng Lục Diệp không coi nó là ác mộng, bởi vì ở đó, hắn đã gặp được Vân Hi. Chỉ có điều, Vân Hi của hắn trong giấc mơ vô cùng đáng thương, trong màn đêm tối tăm, em bị Tống Tử Đằng dùng dây xích trói chặt trên giường như ngày nào em vẫn còn ở nơi đây, cơ thể em ướt sũng và thấm đẫm mùi của muối biển. Nhìn thấy Lục Diệp tới, Vân Hi như tóm được cọng rơm cứu mạng, khuôn miệng vương máu đỏ của em hé mở, và những lời van xin cứ thế đứt quãng tràn ra.
"Giết tôi đi... xin anh hãy giết tôi đi... Lục Diệp..."
Tiếng bánh xe phanh kít lại trước cửa biệt thự, mấy tên vệ sĩ vừa thấy hắn đã đồng loạt nâng cao cảnh giác, Lục Diệp cười nhạt, hắn lao vào đánh mấy gã chắn đường nằm la liệt dưới đất. Tuy thế, vẫn còn phân nửa bọn thuộc hạ của Tống Tử Đằng đang chờ tới lượt. Lục Diệp đổi phương án, hắn đeo vào lớp mặt nạ giả dối, trưng nụ cười thường trực trên môi.
"Này mấy anh bạn, tôi chỉ muốn đến thăm hỏi xem thiếu gia của các người còn sống hay đã chết thôi. Làm gì mà căng thẳng thế?"
Thấy mấy tên vệ sĩ vẫn như cũ đứng chắn trước cửa, thậm chí cả sau lưng, Lục Diệp nhếch môi cười, đột ngột quay lưng túm một tên đứng gần nhất, xoay một vòng tròn lợi dụng lực từ chân gã vệ sĩ đó để đạp bay hết những gã xung quanh. Nhân lúc bọn chúng còn đang lồm cồm bò dậy, Lục Diệp chạy nhanh như bay về cuối dãy hành lang, đạp tung cửa xông vào. Càng đi sâu vào trong, một thứ mùi kỳ lạ vô cùng khó ngửi càng rõ ràng hơn. Mặt Lục Diệp nhăn lại, cái mùi này một kẻ ở trong nghề mấy chục năm như hắn biết rất rõ. Nhớ đến giấc mộng đêm qua, trái tim Lục Diệp đột nhiên đập mạnh, và bước chân của hắn cũng ngày càng thiếu kiên nhẫn hơn.
Mở toang cánh cửa phòng cuối dãy, cảnh tượng trước mắt khiến máu trong cơ thể Lục Diệp như đông cứng lại.
Trên chiếc giường sắt mà Vân Hi từng bị giam giữ lúc này đã được lót một tấm nệm dày. Tống Tử Đằng đang ngồi trên chiếc ghế đặt ngay sát giường, quay lưng lại với cánh cửa ra vào. Hai tay hắn gắt gao nắm lấy bàn tay của người đang nằm trên giường. Cổ tay thối rữa còn lại của người đó đã bị còng sắt trói lại phía trên đỉnh đầu. Thứ dịch bốc mùi hôi thối đặc trưng của người chết toả ra từ thi thể, chúng ngấm ướt chiếc nệm và nhỏ giọt tí tách xuống dưới sàn nhà. Mặc dù thân xác đã bị phân hủy, nhưng khuôn mặt kia, mái tóc kia, vẫn còn những đặc điểm nhận dạng của người Lục Diệp nhớ thương khi còn sống. Thi thể đang nằm kia không ai chính là... Vân Hi.
Lục Diệp đứng chết chân tại chỗ, dù có nghĩ cả trăm ngàn lần những điều Tống Tử Đằng sẽ làm sau khi Vân Hi ra đi, hắn cũng không tài nào tưởng tượng được rằng Tống Tử Đằng sẽ đào xác em ấy từ dưới mộ lên.
"Thằng điên... cậu điên rồi Tống Tử Đằng..."
Tống Tử Đằng không quay đầu lại, hắn chỉ chầm chầm trả lời Lục Diệp, lại giống như đang tự huyễn hoặc tâm trí mình, trong khi đôi tay vẫn không ngừng nắm lấy bàn tay đã rữa ra, lộ cả xương trắng của Vân Hi, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Đêm qua Vân Hi nói với tôi rằng cẳng chân em ấy rất đau, hai cổ tay đều đau, miệng em cũng đau, trái tim em đau như ngừng đập... khắp thân thể em ấy đều đau nhức."
"Không sao đâu Vân Hi của tôi, để tôi thoa thuốc cho em, một lúc nữa thôi sẽ không còn đau đớn nữa. Em cố gắng chịu đựng một chút nhé, bé ngoan."
Sống lưng Lục Diệp lạnh buốt. Tống Tử Đằng điên thật rồi. Lục Diệp không thể chịu nổi cảnh tượng trước mắt nữa, trực tiếp lao vào, túm lấy cổ áo Tống Tử Đằng mà tặng hắn mấy cú đấm.
"Con mẹ nó mày điên thật rồi. Vân Hi chết rồi. Em ấy thực sự đã ra đi rồi... Mày nghĩ tao lừa mày ư? Nhìn đi, nhìn vào khuôn mặt kia đi, đó không phải Vân Hi thì là ai? Và mày... mày đào xác em ấy lên? Thằng khốn kiếp bệnh hoạn. Mày có định để cho em ấy được yên nghỉ không?"
"Cậu đánh đủ chưa? Đánh đủ rồi thì buông ra. Tôi còn phải chăm sóc cho Vân Hi." Tống Tử Đằng lau đi vết máu ở môi, nhàn nhạt trả lời. "Vân Hi chưa chết, đừng bao giờ lặp lại câu đó một lần nữa. Vân Hi chỉ đang ngủ mà thôi, một lát nữa sẽ tỉnh dậy. Đừng lớn tiếng đánh thức em ấy."
Tống Tử Đằng gỡ bàn tay đang túm chặt lấy cổ áo của mình ra, quay về giường tiếp tục nắm lấy tay Vân Hi mà xoa nắn. Cảnh tượng kinh khủng này khiến Lục Diệp không thể để yên nổi, hắn thụi thẳng cùi chỏ vào lưng Tống Tử Đằng. Nhưng lần này, Tống Tử Đằng không để Lục Diệp toại nguyện nữa. Hắn đẩy mạnh Lục Diệp ra ngoài, liếc một đám hơn năm mươi tên vệ sĩ đang đứng im lặng ngoài cửa chưa dám hành động mà ra lệnh.
"Tiễn Lục thiếu gia ra ngoài, đừng ở đây làm phiền Vân Hi của tôi an giấc. Còn nữa, sau khi xong việc mỗi người tự vào phòng hành hình chịu phạt."
Lần này, Lục Diệp không chống trả, hắn gạt tay, đuổi hết lũ thuộc hạ của Tống Tử Đằng ra xa. Bởi vì Lục Diệp biết, một kẻ điên sẽ không bao giờ nghĩ lời người khác nói là sự thật nếu không có bằng chứng. Kể cả có thì cũng khó mà tin được. Không thể tưởng tượng nổi Tống Tử Đằng muốn tự huyễn hoặc bản thân đến khi nào. Thật ra, nếu có thể, Lục Diệp cũng rất muốn bản thân bị thôi miên, để thoát khỏi cơn ác mộng dai dẳng đeo bám lấy hắn. Nhưng sau cùng hắn hiểu được rằng nếu lúc này bản thân mình cũng gục ngã thì ai có thể chăm sóc mộ phần cho Vân Hi được yên ổn an nghỉ nơi chín suối nữa đây.
Nhật Tâm điên rồi. Tống Tử Đằng điên rồi. Hắn cũng sắp phát điên lên rồi.
Vân Hi, ngày em ra đi, cả thế giới này đều trở nên điên rồ.
Là sự ra đi của em làm chúng tôi trở nên điên cuồng, hay là sự điên cuồng của chúng tôi là nguồn cội giết chết em...