Đêm ấy, cũng giống như hai ngày trước, Tống Tử Đằng đắp cho Vân Hi một tấm chăn thật dày. Lạ kỳ thật, Vân Hi của hắn đã ngủ li bì suốt mấy đêm liền, nhưng có vẻ như em vẫn còn mệt mỏi lắm. Có lẽ nào em không muốn nói chuyện với hắn, nên dù hắn có mở lời với em như thế nào đi chăng nữa, Vân Hi cũng không ư hử dù chỉ một tiếng. Chắc chắn Vân Hi vẫn còn rất giận. Nhưng Tống Tử Đằng cũng không vội vàng, ít nhất bây giờ em vẫn đang ở trong tầm kiểm soát của hắn, chỉ cần đưa tay một cái, Tống Tử Đằng có thể chạm được tới em. Không ai có thể cướp Vân Hi khỏi tay hắn nữa, không một kẻ nào.
Tống Tử Đằng chui vào trong chăn, hắn tắt đèn rồi ôm lấy cơ thể đã lạnh ngắt của Vân Hi, cứ như vậy mà chìm vào trong giấc ngủ. Đã mấy đêm liền Tống Tử Đằng thức trắng, bởi vậy đêm nay hắn ngủ rất ngon. Trong mơ, hắn thấy bản thân trong quá khứ đang ngồi trên một chuyến tàu. Dưới ga, Vân Hi ôm lấy Đát Đát, bên cạnh là Nhật Tâm, hai người đang vẫy tay chào tạm biệt hắn. Đó chính là khung cảnh yên bình của chín năm về trước. Đã từ rất lâu rồi, Tống Tử Đằng không còn mơ về những tháng ngày đã qua, lòng hắn có chút bình yên hiếm có, nhưng nhìn thấy hình ảnh Vân Hi càng ngày càng xa, trái tim Tống Tử Đằng bỗng dưng đau nhói. Hắn nhảy khỏi tàu, vội vã đuổi theo bóng lưng của em. Nhưng hắn càng chạy nhanh, cảnh vật càng trở nên chao đảo. Chỉ sau một cái chớp mắt, Tống Tử Đằng thấy mình trở lại cái ngày cả bốn người đứng trên vách núi, Nhật Tâm ôm chặt lấy Vân Hi, trước khi cả hai người họ cùng rơi xuống vực thẳm, Nhật Tâm nhìn hắn, nở nụ cười của kẻ chiến thắng, cậu nói.
"Tử Đằng, tôi sẽ mang Vân Hi đi."
Tống Tử Đằng choàng tỉnh giấc, hắn theo thói quen nhìn sang vị trí bên cạnh. Nhưng trên chiếc giường lạnh lẽo bây giờ ngoài Tống Tử Đằng ra chẳng còn một ai khác nữa. Vân Hi của hắn đã biến mất tự lúc nào? Em ấy đâu rồi? Em ấy lại đi đâu mất rồi? Hắn nhớ mình đã trói chặt Vân Hi lại kể từ cái ngày hắn đưa em trở về bên mình một lần nữa. Tống Tử Đằng thực sự không chịu nổi cảm giác đau buốt nơi ngực trái khi Vân Hi không còn ở bên cạnh hắn. Hắn buộc phải xích em lại, không cho em chạy trốn, cũng không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội cướp em đi mất.
Nhưng khi ánh mắt va vào chiếc còng sắt phía trên đầu giường, Tống Tử Đằng phát hiện ra nó đã bị đập nát. Chẳng còn thời gian phán đoán, hắn lật tung chăn và lao thẳng ra ngoài. Từ hành lang dài dằng dặc cho tới cửa chính trống vắng lúc này đều im lặng như tờ, đám vệ sĩ cùng gia nhân đã nằm la liệt bất tỉnh tại chỗ.
Lục Diệp, chỉ có thể là thằng khốn Lục Diệp. Tên khốn đó đã mang Vân Hi của hắn đi đâu?
Khi Tống Tử Đằng lấy chìa khoá chuẩn bị lao lên ô tô, Lục Diệp lại đột ngột xuất hiện. Trên tay hắn ta cầm một chiếc lọ bằng sứ trắng tinh, cùng với một xấp giấy tờ có chút lộn xộn. Nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của Tống Tử Đằng, Lục Diệp lạnh nhạt đưa tất cả những thứ đó cho hắn.
"Đây là giấy chứng tử và tro cốt của Vân Hi. Em ấy đã chết rồi. Tỉnh táo lại và chấp nhận sự thật đi. Vân Hi đã không còn ở đây nữa… Thứ cậu có được sau cùng chỉ là thân xác đã mục ruỗng, còn linh hồn tan nát của em ấy từ lâu đã rời khỏi nơi trần thế đầy rẫy những điều bẩn thỉu và khốn kiếp…"
Những lời Lục Diệp nói, Tống Tử Đằng nghe không còn lọt tai. Ánh mắt dán lên những dòng chữ trên tờ giấy chứng tử từ từ tan rã, càng đọc, linh hồn hắn càng giống như rời khỏi thân xác, lơ lửng trên mây.
"Lại Vân Hi
Ngày mất: 6/11/20xx
Nguyên nhân tử vong: Ngực trái bị đạn bắn xuyên qua, hai lá phổi đều bị tổn thương do hít quá nhiều khí CO2, dạ dày vỡ nát, xuất huyết trong…"
Chiếc lọ dần dần tuột khỏi tay Tống Tử Đằng, rơi xuống sàn gạch lạnh như băng, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ. Tro cốt trắng xám cũng tràn ra, lẫn với đám sành sứ, giống như những hạt cát nhỏ li ti.
Rõ ràng hôm qua hắn vẫn còn ôm lấy Vân Hi trong vòng tay, thoa thuốc cho em và không ngừng thủ thỉ lời yêu bên tai em, vậy mà tại sao em vẫn lựa chọn rời xa hắn? Lục Diệp nói rằng chất bột màu trắng đang lẫn lộn dưới nền đất kia là Vân Hi của hắn ư? Không phải đâu, nhất định tên khốn ấy lại muốn lừa dối hắn để độc chiếm em cho riêng mình.
Tống Tử Đằng không muốn tin, hắn túm lấy cổ áo Lục Diệp, rút dao găm ra mà uy hiếp.
"Đừng nói nhảm nữa. Vân Hi đâu rồi? Mày đưa em ấy đi đâu?"
Cổ áo sơ mi thít chặt khiến Lục Diệp hơi khó thở, nhưng hắn vẫn không gạt tay Tống Tử Đằng ra, chỉ nhìn sâu vào đôi mắt giăng đầy tơ máu đỏ của người đối diện. Trong đó, không chỉ có nỗi tức giận đơn thuần, mà còn chất chứa cả sự hoảng loạn. Vân Hi còn sống, Tống Tử Đằng phát điên vì em. Vân Hi đi rồi, Tống Tử Đằng vẫn phát điên vì em. Sự điên rồ trong hắn ngày càng dâng lên, lấn át cả lý trí, trong đôi mắt của kẻ luôn tàn nhẫn với cả thế giới, rốt cuộc cũng có một ngày chất chứa cả nỗi đau thương và tuyệt vọng cùng cực. Đáng lẽ ra Lục Diệp phải cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết, hắn đã khiến kẻ dám cả gan cướp đi người mình yêu phải nếm trải cảm giác đau đớn và thống khổ mà bản thân đã trải qua. Nhưng lúc này, Lục Diệp chỉ cảm thấy thật mệt mỏi. Người hắn thương đã đi rồi, động lực sống cũng giống như bị rút đi một nửa. Hắn nhàn nhạt trả lời.
"Dù cậu có giết tôi, Vân Hi cũng sẽ không bao giờ trở lại. Chính cậu đã tàn nhẫn dày vò em ấy, chà đạp em ấy. Dù bây giờ có hối hận cũng đã quá muộn màng, Vân Hi sẽ không bao giờ trở lại bên cậu, cũng sẽ không bao giờ yêu cậu thêm một lần nào nữa. Tống Tử Đằng, chính tay cậu đã phá tan tất thảy những gì mình may mắn có được, cậu đã từng được em ấy yêu bằng cả sinh mệnh, điều mà bất cứ ai trong chúng tôi đều khát cầu mong mỏi, nhưng bây giờ tất cả đã kết thúc rồi… buông tha cho Vân Hi đi, hãy để em ấy được yên giấc… đừng kéo em ấy vào cơn ác mộng dai dẳng của cậu nữa. Nếu muốn, hãy xuống địa ngục một mình đi…”