Ngày ấy cùng Tống Thành đến gặp người đứng đầu Đại Bàng Hội - Lại Phú Quý, Lục Diệp tình cờ gặp được Vân Hi. Vẻ ngoài xinh đẹp của y đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của hắn ngay từ những phút giây ban đầu. Lục Diệp lúc đó chỉ đơn giản nghĩ rằng hoa thơm sinh ra là để người ta hái, hắn đã từng nếm qua đủ loại ong bướm, và Vân Hi cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
"Này, người đẹp, có muốn thứ này khuấy động trong em, làm em dục tiên dục tử không?"
Đó là câu đầu tiên Lục Diệp nói với Vân Hi.
Khác với những nhân tình trước đây, không đợi Lục Diệp mở lời đã tự động ngã vào vòng tay, Vân Hi lúc ấy cư xử hoàn toàn trái ngược. Bàn tay ấm áp của em bao bọc lấy thứ đang cương lên của hắn, rồi đột ngột bóp mạnh... Làm hắn đau đến trợn cả hai mắt.
Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Vân Hi, cảm giác hứng thú trong Lục Diệp lại một lần nữa trỗi dậy sau bao tháng ngày ngủ yên vô vị.
Em ấy muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? Thú vị thật.
Chiếc mặt nạ mà người con trai này đeo lên, Lục Diệp chưa từng thấy qua trước đây.
Nhưng suy cho cùng, có lẽ em cũng chỉ là một trong số những kẻ giả dối trong thế giới của tôi, vậy thì vờn nhau như những kẻ săn mồi có lẽ cũng được đấy nhỉ.
Lục Diệp thuê vài tên xấc xược chặn đường đùa giỡn em, nhưng kết quả cũng chẳng khác gì, Vân Hi đối xử với bọn chúng y hệt như cách em làm với hắn. Lục Diệp không bỏ cuộc, hắn thử những cách khác, tặng hoa, tặng quà cho mỹ nhân thì sao? Vân Hi không nhận. Nếu em không thích ngọt ngào, vậy thì hắn sẽ để em trải nghiệm đắng cay. Đã có lần Lục Diệp sai người bắt cóc Vân Hi, trói buộc em và bịt mắt em lại, hắn thậm chí muốn cưỡng ép em, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt dù có chết cũng không cam chịu kia, Lục Diệp dừng lại. Nếu như hắn chiếm đoạt em khi em còn chẳng biết hắn là ai, khi hắn chẳng có chút phân lượng nào trong cuộc đời em, vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Chi bằng, trước hết hãy để hắn xâm nhập vào cuộc sống của em, từng chút một, cho tới khi hắn trở thành một phần không thể thiếu.
Lục Diệp thuê người theo dõi Vân Hi, việc này diễn ra khi em còn chưa gặp lại Tống Tử Đằng. Những lúc Vân Hi gặp nguy hiểm, Lục Diệp cũng vì thế mà xuất hiện kịp lúc, hắn muốn bảo hộ em, không để em phải chịu bất cứ thương tổn nào như hắn đã từng, nhưng đáp lại Lục Diệp, chỉ là ánh mắt lạnh nhạt như muốn nói rằng "dù anh có tốt với tôi như thế nào đi chăng nữa, trái tim tôi cũng sẽ mãi mãi không thể rung động vì anh."
Yêu một người không yêu mình đau đớn là thế, nhưng Lục Diệp vẫn không chịu bỏ cuộc. Mỗi ngày, hắn đều xem những thước phim mà thám tử đem về. Và trái ngược với những gì Lục Diệp đã nghĩ, Vân Hi mới là người xâm nhập vào cuộc sống của hắn, trở thành một phần không thể thiếu được trong trái tim hắn bằng một cách vô cùng tự nhiên.
Lục Diệp biết quá khứ của Vân Hi, biết em có một đứa em trai nuôi đang sống chung trong căn nhà rách nát, biết em có một con cún nhỏ bé chỉ bằng bàn tay. Và ngày ấy, hắn cuối cùng cũng biết trong trái tim em còn có bóng hình của một người đàn ông. Cách em đối xử với hắn ta khác hẳn những người còn lại, như thể trong thế giới của em chỉ có hai phần, đó là Tử Đằng và tất cả sinh vật còn lại. Lục Diệp thậm chí biết em đã phải đánh đổi những gì để có thể bảo vệ cho Tống Tử Đằng, nhưng lần này, hắn không ngăn cản lại nữa. Vì sao ư? Vì hắn đã dùng mọi cách để đem đến ánh sáng cho cuộc đời em, nhưng em lại chọn đi về phía bóng tối, để cho mầm sống của cuộc đời hắn cũng vì thế mà tàn lụi đi từng ngày.
Lần đầu tiên, Lục Diệp có cảm giác thất bại đến nhường ấy. Lần đầu tiên, hắn hiểu cảm giác của Tống Phương Phương, rằng cố níu giữ một người không yêu mình rốt cuộc đau đớn đến chừng nào. Nếu Lục Diệp không thể có được Vân Hi theo cách bình thường, vậy hắn sẽ chờ đợi đến khi em hoàn toàn bị hủy hoại. Hãy để ánh sáng chôn vùi em xuống tận cùng tuyệt vọng, rồi tôi sẽ là tia sáng duy nhất chiếu rọi cho phần đời còn lại của em.
Lục Diệp đã từng nghĩ, hắn có thể kiên nhẫn chờ đợi đến khi Vân Hi buông bỏ Tống Tử Đằng, nhưng hắn không thể đợi được, hắn cũng là con người, và hắn cũng biết ghen. Cuối cùng, Lục Diệp cũng gỡ xuống chiếc mặt nạ nhân nghĩa mà hắn đã đeo lên bấy lâu để chiếm đoạt Vân Hi, ép buộc em làm tình cùng với người em không yêu, triệt để phá hủy những hi vọng mong manh của em, để em biết rằng kẻ em dành trọn cả trái tim cũng là kẻ tàn nhẫn vứt bỏ em chỉ vì cái lợi trước mắt, trơ mắt để kẻ khác dằn vặt, dày xéo cả thân xác và linh hồn em. Để rồi sau cùng, chính nỗi đau đớn của Vân Hi lại là thứ khiến hi vọng của Lục Diệp trỗi dậy. Bởi vì mỗi khi trái tim em vỡ nứt ra một chút, hình bóng của hắn lại có cơ hội để len lỏi vào đó thêm một chút, cho tới khi em chẳng còn gì nữa, hắn sẽ là người duy nhất mà em có thể dựa vào.
Vậy mà, khoảnh khắc nhìn thấy Vân Hi hấp hối, trái tim Lục Diệp quặn thắt lại. Hắn chợt nhận ra, hắn mới là kẻ dối trá nhất thế gian này.
Ngày ấy, khi viên đạn từ nòng súng của Nhật Tâm găm vào cơ thể Vân Hi, cũng là lúc mũi kim gây mê từ khẩu súng mà Lục Diệp cầm trên tay xuyên vào người Nhật Tâm. Lục Diệp lao thẳng ra nơi bóng hình người thương vừa rơi xuống vực, và hắn đã kịp chộp lấy đôi tay gầy yếu của em. Thế nhưng chiếc xe ô tô đen của Nhật Tâm đã phát nổ ngay sau đó, đất đá xung quanh vụn lở ra, trước khi cả Nhật Tâm, Vân Hi và Lục Diệp đều cùng lúc rơi xuống vực thẳm. Những cành cây cổ thụ nặng trĩu đã cản sức gió, góp phần cứu mạng Lục Diệp, còn Vân Hi ngã đè lên người Nhật Tâm, nhưng tình trạng của em đã không thể nào cứu vãn. Khi Lục Diệp ôm lấy thân thể lạnh ngắt của Vân Hi vào lòng, mặc kệ cành cây đang đâm xuyên qua bụng mình mà khẽ vuốt lên mái tóc đen bê bết máu của em, hắn thấy những ngón tay của Vân Hi run rẩy, em cố sức mở miệng với đôi mắt nhắm nghiền và cánh môi vẫn còn ẩn hiện một vạt cười mỏng manh.
"Tử Đằng năm nay nở rồi... chúng ta cùng nhau ngắm nhé..."
Cảm giác người mà bản thân thương yêu nhất trên đời này, người mình mong mỏi một ngày nào đó sẽ có được trái tim em, ánh mắt em sẽ dừng lại nhìn mình nhiều hơn một chút... trút hơi thở cuối cùng và lạnh ngắt đi trong vòng tay, rốt cuộc đau đớn và thống khổ đến chừng nào.
Có lẽ Vân Hi hận Lục Diệp lắm, nên em mới nhẫn tâm để lại nỗi tuyệt vọng đó cho hắn trước khi ra đi.
Lục Diệp ôm chặt thân xác lạnh ngắt của Vân Hi cho tới khi thuộc hạ tìm thấy bọn họ. Chúng đưa cả Lục Diệp và Tống Tử Đằng vào bệnh viện khi cả hai đã rơi vào tình trạng hôn mê vì mất quá nhiều máu. Khi Lục Diệp tỉnh dậy, câu đầu tiên hắn hỏi cũng là:
"Vân Hi đâu rồi?"
"Ai đang chữa trị cho em ấy? Em ấy có ổn không?"
Ông trời cuối cùng vẫn phụ lòng Lục Diệp, bắt hắn phải trải qua nỗi thống khổ và tuyệt vọng nhất trong vòng hơn hai mươi năm. Hắn quỳ trước thân xác đã lạnh tái đi của người mình yêu mà gục đầu xuống cầu xin em mở mắt ra nhìn hắn thêm một lần nữa. Nhưng đáp lại Lục Diệp chỉ là một cơn gió thoáng qua nơi khung cửa sổ, những hạt tuyết nhỏ li ti lạnh ngắt chạm vào gò má rồi tan ra thành nước, đem theo chút ấm áp cuối cùng còn sót lại giữa lúc chuyển mùa.
Lục Diệp muốn Tống Tử Đằng cũng trải qua nỗi thống khổ giống như mình, tất cả bọn họ đều phải trả giá cho lỗi lầm đã gây nên. Thế nhưng mỗi câu mỗi chữ Lục Diệp nói ra, lại chẳng khác nào tự lấy dao đâm vào lồng ngực của chính mình. Cảm giác thỏa mãn chỉ thoáng lướt qua trong chốc lát, rồi sau đó là nỗi đau đớn âm ỉ chẳng cách nào xoa dịu.
Vào một ngày tuyết rơi phủ kín mặt đường, Lục Diệp lái xe ra ngoài, hắn nhớ Vân Hi, nhớ tới phát điên, hắn muốn tới nơi lần đầu tiên hắn được gặp em. Có khi nào thời gian sẽ quay trở lại, để hắn phát hiện ra tất cả chỉ là một cơn ác mộng, và mối tình đầu Lục Diệp yêu sai cách sẽ lại chớm nở như ngày nào hắn rơi vào lưới tình của em.
Nhưng khi đến ngã ba đường, một chiếc ô tô tải vượt đèn đỏ đột ngột mất lái, đi ngược chiều lao thẳng vào đầu xe của Lục Diệp. Một tiếng động lớn vang lên giữa đêm khuya vắng lặng, túi khí mở bung ra, dính cả những giọt máu đỏ lấm tấm bắn lên từ mảnh kính thủy tinh vừa ghim mạnh vào cơ thể Lục Diệp.
Cảm giác tê liệt nhanh chóng lan tràn khắp thân thể. Lục Diệp nén đau thở dốc, nhíu chặt chân mày gắng sức với tay, lấy ra trong ví một bức ảnh đã được ép plastic. Trong bức ảnh đó, đứng sau lưng Tống Thành và Phú Quý là Lục Diệp và người mà hắn mãi mãi không có được. Khẽ chạm ngón tay vào khuôn mặt Vân Hi trên tấm hình, máu đỏ từ vết thương của hắn dính dấp lên cả người trong ảnh, làm nhòa đi bóng hình của em.
Vân Hi, đến giây phút cuối cùng em cũng không muốn nhìn tôi ư?
Lục Diệp bật cười, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng hắn. Tầm mắt Lục Diệp cũng nhạt nhoà dần đi, trước khi chìm vào một giấc ngủ dài, hắn lờ mờ thấy bóng dáng ai đó bước về phía hắn, nhưng Lục Diệp đã không còn đủ tỉnh táo để nhìn ra nữa.
Có lẽ nào, em đến nhìn tôi lần cuối không? Em không tha thứ cho tôi cũng được.
Nhưng...
Nếu có kiếp sau, hãy để tôi được gặp lại em một lần nữa nhé.
Lần này, tôi nhất định sẽ không để vuột mất em...
Hoàn quyển 1
_____
Vậy là Chạm đáy thương đau quyển 1 đã đi tới hồi kết. Dược Tâm/Asher xin gửi lời cảm ơn tới tất cả các độc giả đã và đang theo dõi bộ truyện, mọi người đã truyền cảm hứng và động lực cho chúng mình viết từng chương cho tới khi hoàn thành. Chap đầu tiên Dược Tâm viết là vào năm 2020, quả là một chặng đường dài, nhờ có các độc giả thân yêu mà mình mới có thể đi được tới đây. Chúc mọi người luôn vui vẻ, mạnh khoẻ để chúng ta tiếp tục đồng hành cùng nhau cho tới khi Chạm đáy thương đau và các bộ truyện khác mà các bạn yêu thích lần lượt được hoàn thiện nhé.
Để phục vụ cho phần phiên ngoại (hé lộ phiên ngoại sẽ có xôi thịt nha :))), mong độc giả có thể dành thời gian điền thông tin giúp Dược Tâm vào form dưới đây:
1. Tên hoặc biệt danh của bạn.
2. Nhân vật mà bạn yêu thích nhất.
3. Nhân vật mà bạn có ấn tượng xấu/ghét nhất. Lí do (nếu có).
4. Lời nhắn gửi tới tác giả.
Cảm ơn các độc giả thân yêu của Dược Tâm rất nhiều. Chúc mọi người tháng 7 ngập tràn niềm vui. ❤️