"Vâng, xin đợi một lát, tôi đang trên đường tới rồi."
Vân Hi vừa ngậm lát bánh mì trong miệng, vừa cúi xuống kéo chiếc quần âu lên. Y đeo thắt lưng da ngang bụng rồi với tay cầm chiếc comple màu đen khoác ra bên ngoài áo sơ mi. Xong xuôi, Vân Hi cũng không nhìn vào gương chỉnh trang lại quần áo lấy một lần đã nhét vội điện thoại vào trong túi quần, lao ra ngoài, nhanh chóng khoá cửa rồi phi như bay vào trong thang máy. Nhìn vào số giờ hiển thị trên mặt đồng hồ điện tử, Vân Hi nhẩm tính, sẽ mất khoảng một phút để mình di chuyển từ đây xuống tầng một, giả thiết là trong quá trình đó thang máy không dừng lại ở tầng nào. Sau đó lại mất khoảng mười lăm phút để đi taxi từ chung cư cho tới trường quay. Hiện tại là bảy giờ, tính sương sương ra, chưa tới bảy giờ ba mươi phút là đã tới nơi. Trên đường đi có thể tranh thủ tút tát lại một chút để đảm bảo không mắc lỗi gì đáng chê cười, như vậy là ổn.
Vậy mà mới xuống được hai tầng, thang máy đã khựng lại. Một tốp thanh niên mặc đồ công sở bước vào bên trong, phải đến hơn một chục người có thừa. Vân Hi lùi sát vào vách, nhường chỗ cho bọn họ đứng. Xuống thêm được ba tầng nữa, thang máy lại dừng lại. Lần này, người bước vào là một phụ nữ trẻ với chiếc xe đẩy, đứa bé trên xe không ngừng khóc oe oe. Vân Hi lại lùi ra sau thêm một chút để nhường chỗ. Còn bảy tầng nữa thôi là xuống tới nơi rồi. Đến tầng ba, đột nhiên lại có tiếng ting ting, cửa thang máy mở ra, hai cụ già chầm chậm đi vào bên trong. Lúc sắp đặt chân vào rồi, cụ bà đột nhiên làm rơi gậy, cái gậy gỗ lọc cọc lăn ra xa mấy vòng rồi mới dừng lại. Cụ ông để cụ bà vào trước rồi mới đi ra nhặt gậy. Khi ông bước vào, thang máy sắp sửa quá tải trọng lượng, và Vân Hi do là người đứng trong góc nên bị ép chật cứng, gần như không còn chỗ hở nữa mới thôi.
Vân Hi bị bức tới khó thở, y cũng ngại va chạm thân thể với người khác nên càng không dám nhúc nhích, chỉ trách bản thân tối qua quá lo lắng nên chẳng ngủ được, báo hại sáng nay chuông báo thức reo mấy lần cũng không nghe thấy. Mãi tới khi tiếng còi xe inh ỏi lọt qua cửa sổ vào phòng ngủ, Vân Hi mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng ngắn ngủi, nội dung giấc mơ cũng chẳng có thời gian nhớ lại đã vội vã vệ sinh rồi mặc quần áo lên đường.
Vậy là khi xuống được dưới sảnh tầng một đã là bảy giờ năm phút. May mắn thay, Vân Hi đã đặt taxi từ sớm nên vừa ra tới ngoài cửa đã có xe chờ ngay, không phải đợi thêm nữa. Lúc vào trong ngồi yên vị rồi, Vân Hi mới thở dài một tiếng. Có vẻ như ban đầu quyết định thuê nhà ở đây là sai lầm. Khối chung cư này dành cho người có thu nhập thấp, thời buổi kinh tế khó khăn này, người mua chắc chắn rất nhiều, thường là người trẻ mới đi làm vài năm hoặc các cụ già lớn tuổi đã về hưu, nên sáng nào cũng như sáng nào, người ra vào thang máy lúc nào cũng đông như đi trẩy hội. Có vài hôm Vân Hi may mắn đi giờ này nhưng không gặp ai trong thang máy cả, cứ thế một lèo xuống được tầng một, nhưng những ngày hiếm hoi như thế đã qua lâu lắm rồi. Ít nữa, có khi phải chạy cầu thang bộ từ tầng mười hai xuống đây, nếu không sẽ bị ép dẹp lép như con tép mất. Ngẫm đi ngẫm lại, với một sinh viên mới ra trường và đi làm không lâu như Vân Hi, thuê phòng ở khu này vào thời điểm một năm trước vẫn là quyết định khả quan nhất rồi, nhưng sắp tới, nếu được nhận vai, nhận mức cát xê ổn ổn một chút, có lẽ Vân Hi sẽ thuê một căn nhà gần với địa điểm quay phim hơn cho tiện di chuyển. Dĩ nhiên đó là nếu như, nhưng ông trời không đánh thuế ước mơ của ai hết, nên Vân Hi sẽ coi như đó là động lực để phấn đấu.
Một năm trước, Vân Hi tốt nghiệp đại học, tuy nhiên vào thời điểm y sắp sửa ra trường, ngành đã học lại không còn được trọng dụng nữa, bạn bè đều đã rẽ ngang hết cả. Lúc đó, Vân Hi thật sự cũng rất hoang mang, mấy người bạn thân khuyên y tại sao không thử vào giới nghệ sĩ. Họ nói ngoại hình của Vân Hi rất ưa nhìn, kiểu người gầy gầy xương xương, cộng với khuôn mặt thanh tú kia rất hợp với thị hiếu của giới trẻ ngày nay. Hơn nữa, hồi còn đi học, Vân Hi cũng tham gia đội văn nghệ, vừa biết ca hát, lại biết nhảy múa, đó là một điểm cộng rất lớn, vậy tại sao không phát huy. Ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, Vân Hi bắt đầu tìm kiếm cơ hội thử vai. Bước đầu, y đăng ký những buổi tuyển chọn nhân vật quần chúng trong các MV ca nhạc, kết quả đạo diễn mới liếc liếc một cái đã ưng. Nhưng khi phát sóng trong album, Vân Hi xuất hiện được đúng một giây, vì lẽ đó nên tiền cát xê cũng thấp, cơ hội phát huy năng lực và thăng tiến thì gần như bằng không. Chính đạo diễn cũng thấy phí phạm cho Vân Hi, nên ở MV tiếp theo, ông khuyên Vân Hi thử sức với các vai quan trọng hơn, kết quả thật sự không ngoài mong đợi, MV đó có lượt xem cao ngất ngưởng, sau hai ba lần tham gia các dự án như vậy, Vân Hi mới có tiền thuê nhà ở ngay gần trung tâm, cũng gia tăng sự tự tin trên con đường mình đang theo đuổi.
Lần này, đích thân đạo diễn giới thiệu Vân Hi đến buổi thử vai cho bộ phim đầu tay của ông. Trước khi Vân Hi trả lời, ông đã nói trước "Tôi biết khả năng của cậu, tuy nhiên xung quanh đều là những đối thủ rất đáng gờm, và cậu không phải là người tài năng duy nhất." Điều này khiến Vân Hi có chút áp lực, nhất là khi y nhìn vào danh sách những diễn viên chính đã được tuyển chọn từ trước đó khá lâu: Tống Tử Đằng, Lục Diệp, Lại Nhật Tâm, Cố Hải Đường, Cố Hải Đăng... đây chẳng phải đều là những diễn viên hạng A đang chiếm sóng trên thị trường phim ảnh với mức cát xê siêu khủng hay sao?