Chạm Đến Tim Em

Chương 16: Nào có phải trời đông




Từ lúc tắt máy của Lão Phương, ông ngoại hai tay chấp trước ngực mà vang vái: " trời phật phù hộ cho chúng nó xảy ra cái chuyện gì đi chứ, để lão gì này có chắt ẩm bồng ". Nói rồi ông ngoại cứ gọi cho lão Phương nhắc đi nhắc lại " canh tụi nó cho tôi, không được rời khỏi cửa phòng bọn nó dù một bước".

Lão Phương y lệnh mà làm. Ngay cả ông cũng mong cậu chủ mau có con nối dỗi, chứ hai mươi mấy năm nay, cậu chủ cứ đeo theo Cao Minh suốt làm ông lo lắng quá.

Mười một giờ hơn thì lão gia Trần gia về tới. Tiếng xe cố chạy thật êm thật chậm đến nhẹ nhàng đủ để người còn tỉnh táo như lão Phương nghe thấy.

Ông hớt hải chạy vào, thấy lão Phương đã bắt sẵn cái ghế ngồi ngay trước cửa phòng.

- sao rồi?

Quản gia trịnh trọng:

- tôi bắt ghế ngồi đây từ lúc lão gia hạ lệnh, phía dưới lầu và cửa sổ có vệ sĩ canh gác. Bên trong không có cửa riêng hay mật thất. Đảm bảo hai người bọn họ đang ở phía trong.

Trần lão tiên sinh nhìn sang bên cạnh ghế của lão Phương còn bố trí hẳn cái bô vệ sinh thì bất giác cười thầm: " bảo y canh gác chứ có cấm đi vệ sinh đâu cơ chứ!"

Trần lão gia để tai vào cánh cửa không thấy động tĩnh gì thì nói:

- nhà này không gắn máy điều hoàn cho từng phòng nên ông mở công tắc điều khiển hạ nhiệt độ của cái nhà này xuống 12. 13 . 15 độ gì đi. Bảo bà Hà phát cho mọi người thêm vài cái chăn dày . Ai không phận sự thì ra hoa viên hay phòng rượu mà ngủ. Đêm nay trời hơi lạnh .

Phương quản gia cũng y lệnh mà làm. Sơ tán kẻ hầu người hạ ra toà nhà khác tránh đông.

Bên trong phòng. Hiểu Lam cảm nhận được một bên giường bị lõm xuống. Nhưng quá mệt mỏi làm cô không muốn trở mình. Lệ Bái Nam thì sốt cao, thân thể rã rời nằm xuống chiếc giường quen thuộc. Hai bên xoay lưng lại với nhau . Cả hai không hề biết sự tồn tại của đối phương. Cô áo hai dây mềm mại nằm một góc. Anh nóng sốt cởi trần, quần cọc nằm một bên.

Giữa khuya, trời đột ngột trở lạnh.

Từng đợt lạnh rít vào da vào thịt. Ban đầu còn đổ mồ hôi, sao lại lạnh toát khói.

Anh cố dùng chân tìm cái mền bông quen thuộc. Cô gái nhỏ nằm đắp kín cả đầu. Anh kéo mền lên đắp thì bị giữ lại. Cả hai kéo mền để được đắp nhiều hơn , để được ấm áp hơn. Cả hai phát hiện khối thịt ấm áp hơn cả chăn mền thì dần dần nhích lại và ôm chầm lấy nhau.

Hiểu Lam ôm lấy người đàn ông cơ thịt săn chắc mà ấm áp kia cứ ngỡ là mặt trời tháng ba rực rỡ xua tan cái lạnh lẽo mùa đông. Lệ Bái Nam ôm lấy khối bông mềm mịn làm cơ thể lạnh buốt của anh như muốn tan ra.



Thi thoảng cô cảm thấy mùi hương bạc hà nam tính nơi cánh mũi quá quen thuộc. Cô nhắm mắt rướn người tìm hơi thở ấm áp kia.

Lệ tổng bắt gặp mùi oải hương năm nào. Trong lòng dâng lên niềm cảm xúc khó tả. Anh ôm chằm lấy thân thể nhỏ bé, sợ lần này sơ xảy lại tìm kiếm cô hơn nữa năm trời.

Bất giác, hai hơi thở tìm thấy nhau. Anh nhẹ nhàng đặt lên môi nhỏ nụ hôn sâu mà vô cùng mãnh liệt. Cô gái nhỏ ngỡ hoàng tử đánh thức cô gái ngủ trên giường nên mỉm cười. Cả hai ôm nhau ngủ ngon lành...

Chỉ tiếc lão già nào đó ngồi cạnh lò sưởi cùng lão Phương , tay nâng li trà mà hai hàm răng đánh vào nhau canh cách.

- lão Phương......cạch.....cạch.....

Quản gia già cũng vất vả không kém.

Thân quấn mền mà tay không cầm nổi li trà:

- lão gia....nói....đi....cạch cạch...

- tắt tắt máy điều hòa đi hạ xuống 18.... 20... Lạnh quá.

Lão Phương chờ có câu này ba chân bốn cẳng mà chạy đi chỉnh....

Hai lão già cùng đàm đạo đến sáng. Mắt người nào người nấy đen thui. Vừa tính chợp mắt thì....

-aaaaaaaaaaaaaaa.

Hiểu Lam giật mình tỉnh dậy, thấy bản thân mặc áo dây mỏng tăng nằm trên tay người đàn ông không mặc áo thì hét lên.

Tên tổng tài cũng không khỏi bàn hoàn. Lục tìm khăn mền che lại, hắn đảo mắt nhìn quanh:

- la gì chứ. Đây là phòng của tôi mà. Cô là ai?



Hiểu Lam như nhận ra, mà anh ta cũng nhận ra:

- là anh.

- là cô

Cả hai xông vào nhau, cô đeo cổ anh, anh giữ hai tay cô lại. Kết quả là cô trượt chân, anh theo đà mà ngã lên người cô. Môi chạm môi, cả hai bất động.

Hai lão già vừa vào thì thấy cảnh này, Cao Minh theo sau định gọi sếp đi làm thì che mắt hai lão già rồi nhắm mắt mình lại:

- thiếu gia. Tôi tới đón anh.

Cả hai ngại ngùng bật dậy. Cô chạy tót vào nhà vệ sinh. Đến khi nghe trong phòng không còn tiếng ai thì mới bước ra lấy quần áo đi tắm.

Anh sang phòng bên cạnh tắm táp chỉnh trang xong thì xuống phòng khách.

Ba người đang đợi anh. Trước nay chưa bao giờ sếp trễ làm. Hôm qua lại sốt nên Cao Minh lo lắng đến tìm. Ai mà dè....

- ông không định giải thích với cháu sao?

Phương quản gia nói,:

- cô ấy là cháu gái nuôi và trợ lí đặc biệt của Trần lão gia. Hôm qua cậu chủ về đột xuất, hơn nữa lại gấp quá tôi không kịp nói cậu đã vào trong nên nên ...

Anh giận dữ , định nổi điên thì ông ngoại lại diễn tuồng đau khổ:

- trời xanh ngó xuống mà coi, cháu ngoại tôi không biết tìm vợ đẻ chắt nối dõi tông môn thì thôi đi, tôi trông cậy vào cháu gái nuôi thì nó cũng phá phẩm hạnh người ta, tôi đúng là không biết dạy cháu mà....

Anh ngao ngán lắt đầu mà im lặng.

Ông đắc chí cười trong bụng.