Chạm Đến Tim Em

Chương 17: Ỷ vào chức vụ




Hiểu Lam trên lầu từ từ bước xuống. Trên người cô khoác lên bộ vét đen công sở, tràn ngập khí thế lãnh đạo lại toát lên vẻ đẹp quyền lực. Trái với cô gái hay cáu gắt, kiếm chuyện ở những lần gặp trước. Trái tim Lệ Bái Nam nãy giờ nhảy múa lung tung, chưa chịu bình thường trở lại.

Hiểu Lam gật đầu lễ phép chào ông:

- chào ông ạ.

Cô cũng quay sang người đàn ông nào đó:

- chào anh. Xin lỗi vì sự hiểu nhầm lúc nãy. Hơn nữa , tôi cũng không biết đó là phòng của anh....tôi..

Ông ngoại nhìn cô gái nhỏ âu yếm:

- con không làm gì sai . Không cần xin lỗi nó.

Rồi quay qua Lệ Bái Nam với vẻ ghét bỏ:

- con luôn ở biệt thự riêng của con, có khi nào quan tâm ông già này. Chẳng qua, phòng kia không ai ở ông cho con bé ở tạm. Xáng xơ xáng xát bò vào, không xin lỗi nó thì thôi còn mặt nặng mày nhẹ với ai?

Lệ tổng vừa cay cú vừa bất lực.

Ông còn nói thêm:

- Hôm qua ông về gấp trong đêm nay nay ốm rồi. Con chở Emmy đi làm giúp ông. Nó đang phụ trách làm trợ lí đặc biệt cho ông. Nó có thể giải quyết mọi vấn đề của công ty. Khi ông không có mặt nó được xem như giám đốc nhân lực của công ty. Con không được ngược đãi nó.

Anh biễu môi:

-dạ

Cả ba ngồi vào bàn ăn sáng. Ông không quên dặn dò thêm:

- buối trưa con nhớ nhắc con bé ăn trưa, tối nếu không muốn về nhà này, thì con đưa nó về đây, không muốn nữa thì sai Cao Minh đưa con bé về.

Nói rồi ông bước lên lầu.

Cao Minh đứng kế bên anh nãy giờ nói nhỏ:

- giống căn dặn cháu dâu quá. Cưng như trứng vậy.

Anh đang tức điên nhưng hai chữ cháu dâu mà Cao Minh nói nghe cũng không tệ.



Cô gái ngồi đối diện chăm chú dùng hết bữa sáng của mình. Ông cũng hay thật, chọn ở đâu ra một cô gái giống mới hay sao mà không hề biết ngại. Ngồi trước mặt hai người đàn ông mà chén sạch sẽ đồ ăn.

Thấy 4 con mắt nhìn mình như một con " thá lựu" thì Hiểu Lam giật mình:

- nhìn gì chứ, mau ăn cho hết phần của mình đi. Kẻ ăn không hết người lần không ra...

Lại không biết đào ở đâu ra mấy câu này nữa chứ. Anh như chột dạ cho hết thức ăn vào miệng đến sặc sụa mà ho:

- bao tuổi rồi mà còn sặc, thật chẳng ra làm sao.

Nói rồi cô cầm túi, đứng lên chỉnh lại trang phục, lau miệng và tay rồi nhanh chóng bước ra xe, mở cửa ngồi vào ghế sau.

Hai tên đàn ông tròn mắt.

Phụ nữ đúng là khó hiểu.

Anh ăn xong là chuyện của 15 phút sau. Ra xe ngồi thì cô khóa cửa sau.

Anh bực tức mở cửa nói:

- cho cô ngồi cùng là may mắn lắm rồi. Mau xích vào cho tôi ngồi.

Cô thè lưỡi:

- noooooooooooooo ô

Anh tức điên ngồi cùng Cao Minh ở ghế trước. Thỉnh thoảng nhìn qua kính cô gái phía sau mình. Mắt to nhĩ, mi cũng cong, thân hình hơi gầy nhưng cũng khá ổn, da cũng trắng, tóc được búi gọn gàng. Đôi môi cũng duyên ghê, lâu lâu lại nhìn ra cửa sổ cười tít mắt, lộ ra cái đồng tiền sâu hoắm.

Anh càng nhìn càng si mê. Chỉ là tự dối lòng đây là tiểu hồ ly. Anh còn phải đi tìm vợ.

Tới công ty, anh mở cửa ra đi thẳng vào bên trong bỏ lại cô loay hoay một lúc lâu.

Cao Minh lịch sự vòng ra sau mở cửa. Cô gái nhỏ mỉm cười:

- cảm ơn chàng trai tốt bụng.

Cách cô trêu ghẹo làm Cao Minh cười sảng khoái. Lâu rồi, không có ai dám trêu hắn như vậy. Có lẽ một phần vì môt người với vẻ ngoài hiền lành như hắn lại chuyên đi cùng sếp tổng lạnh lùng.

Cô đuổi kịp tên tổng tài kia vì hắn còn đang mải mê nhìn cái biển trước thang máy:

" thang máy dành riêng cho đổng sự trưởng, Emmy và chủ tịch"



Từ khi nào mà hắn trở thành người thừa vậy. Hắn được đính kèm chữ Và to tổ chảng.

Càng nhìn cô gái cười tươi như hoa lòng hắn càng tức điên.

" được... Xem cô cười được bao lâu".

Cả hai vào thang máy. Hắn nhìn cô với vẻ mặt mưu tính.

Bước lên phòng chủ tịch hắn còn ngỡ ngàng hơn. Cái phòng với gam màu đen quyền lực của hắn tự dưng bố trí thêm một góc hồng bánh bèo. Góc thảm họa đó sát chỗ hắn ngồi, cũng có mặt hướng ra view cửa kính thành phố. Duy chỉ có một bên thì đen quyền lực bên kia lại hồng nữ tính. Anh còn để ý, bên đó lót thảm bông mềm mại màu hồng, bàn màu trắng còn máy tính màu hồng nốt. Nhìn ngứa con mắt.

Điện thoại rung lên" ông bố trí bàn làm việc cho Emmy. Con không được tự ý thay đổi".

Anh bất lực mà thở dài.

Thấy cô ngồi xuống bàn anh gọi:

- cô qua bên này tôi bảo.

Cô ngồi đối diện, đợi anh như quan tòa phán quyết tội nhân, vẻ mặt như đang rất trông đợi.

- không phải ai cũng bước ra từ vạch đích. Cô cũng không ngoại lệ. Muốn làm giám đốc nhân lực thì phải bắt đầu từ cấp thấp hơn. Tạm thời làm trợ lí cho tôi.

Cô thắc mắc:

- còn anh tốt bụng này.

Cô chỉ về phía Cao Minh.

Anh thẳng thắn:

- anh ta còn có việc. Bây giờ tôi muốn uống cà phê.cô mau xuống tầng 1 pha cho tôi. Chỉ ở đó mới có món cà phê tôi thích.

Ở đây là tầng cao nhất. Mà muốn cô xuống tận tầng một. cũng thật biết hành hạ người khác mà.

Cô không nói gì, tự thấy mình vào được đây cũng là một tay ông giúp, bây giờ không làm hắn mách lẽo thì mất mặt quá. Nghĩ vậy, Hiểu Lam bỏ đi.

Thấy cửa đã đóng hắn quay qua Cao Minh:

- Điều tra cô ta cho tôi. Cho tôi thông tin của cô ta từ công ty.