“Ai, ai là Mộng Dao cơ?!”
Sắc mặt Trần An hơi tái, nói với giọng vô cùng bất an.
Thực ra hắn biết Trần Mộng Dao là ai, hắn đâu có ngu, nhà hàng vừa bắt được một con bé thì đã có người lao đến hỏi tìm, rõ ràng là nhằm vào con bé đó rồi.
Nhưng lúc này Trần An đâu dám thừa nhận, phải biết là giờ Giang Mậu đã vào trong phòng đó rồi, có trời mới biết là anh ta đã tiến hành đến giai đoạn nào.
“Còn không khai chứ gì?” Sở Phàm cười khẩy một tiếng, hằn học nhìn vào Trần An.
“Tao......” Trần An hơi có vẻ áy náy không yên, nhưng trong lòng lại ấm ức không kém, đây là lần đầu tiên hắn bị một thằng thanh niên trẻ tuổi ép đến mức độ này, đúng là quá bực.
“Cho mày ba giây, nếu không nói ra thì không bao giờ phải nói nữa.”
Sở Phàm không cho Trần An một cơ hội do dự nào hết, anh lạnh lùng nói.
“Chúng mày rốt cuộc là ai, cả khu Tịnh Yên này chẳng có mấy ai lại đối xử với tao như vậy cả, mày......”
Trần An còn chưa nói hết, Sở Phàm đã mặc nhiên nói: “Mày đã lãng phí ba giây, xử hắn đi.”
“Rõ!”
Hai tên đàn em đứng sau Sở Phàm lập tức hô to, rồi lao vào Trần An, đấm túi bụi khiến Trần An ngã gục luôn tại trận.
Trần An dù sao cũng chỉ là một công tử bột sống trong nhung lụa quen rồi, hoàn toàn không phải là đối thủ của đám tay chân chuyên đánh người này.
Hắn bị ấn xuống đất, lớn tiếng gào khóc: “Chúng mày mau thả tao ra, tao là anh em của Giang Mậu, dám động vào tao, chúng mày không muốn sống nữa sao?!”
“Giang Mậu, thì ra chuyện này có liên quan tới hắn, lần trước đã cho hắn một cơ hội rồi, xem ra hắn vẫn không biết trân trọng!”
Sở Phàm cười nhạt, câu nói của anh khiến mặt Trần An biến sắc.
“Mày...... mày chính là thằng sinh viên quen biết với Hạ Trúc?" Trần An lắp bắp nói.
“Hừ, nếu đã biết đến tao mà vẫn dám động vào người con gái của tao, đúng là không biết sợ chết là gì!”
Sở Phàm quát lên một tiếng: “Tất cả mọi người tản ra, kể cả xới tung nơi này cũng phải tìm bằng được tung tích của Mộng Dao.”
“Rõ!”
Cả đám tay chân nhà họ Sở đều đồng thanh hô to, vội vàng phân ra bốn phía đi tìm tung tích của Trần Mộng Dao, Trần An bị đạp dưới chân, mặt cắt không còn giọt máu.
Một người mà đến Giang Mậu cũng không làm gì được, thì một ông chủ nhà hàng cỏn con như hắn đâu thể là đối thủ của Sở Phàm được.
Nhưng Giang Mậu nể sợ thằng cha này là vì Hạ Trúc, nhưng hôm nay đâu có thấy Hạ Trúc ở đây đâu mà thằng cha này dám ngông cuồng như vậy, đúng là dựa hơi người khác làm càn.
Chỉ cần Giang Mậu phát hiện ra ở đây xảy ra chuyện sẽ lập tức cho người của anh ta đến, kết cục như thế nào còn chưa biết đâu.
Giang Mậu còn kiêng nể Hạ Trúc nữa, nhưng lại cứ bị người khác đạp đầu cưỡi cổ thì anh ta cũng sẽ không ngồi im mà chờ chết.
Trong lòng Trần An dần dần trấn tĩnh lại.
Năm phút sau, phía tầng trên vọng đến những âm thanh đánh đấm rất mạnh.
Đám tay chân của nhà họ Sở và đám người mà Giang Mậu đem đến đang đánh đấm lẫn nhau, trong lòng Trần An lóe lên một tia hy vọng, nhưng ngay sau đó lại bị thất vọng luôn.
Một lúc sau, một đám đàn ông thanh niên đầu nhuộm xanh đỏ bị tay chân của nhà họ Sở đuổi xuống dưới, càng khiến Trần An cảm thấy tuyệt vọng đó là Giang Mậu cũng có mặt trong đó.
Sở Phàm chỉ lướt nhìn Giang Mậu như vẻ không quan tâm, rồi hỏi luôn: “Có thấy Mộng Dao không?”
“Cô ấy ở đây.”
Còn chưa chờ cho đám tay chân trả lời, một giọng nói trong trẻo cao vút vọng vào từ phía ngoài cửa.
Sở Phàm quay đầu ra nhìn, mới thấy Hạ Trúc đang bế Trần Mộng Dao bị hôn mê trên tay và từ từ bước tới.
“Phù... quả nhiên đúng như tôi đoán.” Sở Phàm thở phào rồi cười.
Hạ Trúc đi đến trước mặt Sở Phàm, giao Trần Mộng Dao cho anh: “Cậu biết là tôi sẽ đến?”
“Tôi tin chị.”
Sở Phàm mỉm cười, nói với giọng bình thản.
Sở Phàm không hiểu nhiều về Hạ Trúc, nhưng từ sâu trong ánh mắt điềm tĩnh của Hạ Trúc, khiến anh cảm thấy tin tưởng người phụ nữ xinh đẹp lớn tuổi này một cách kỳ lạ.
Lần này Trần Mộng Dao gặp chuyện, Hạ Trúc mãi vẫn chưa xuất hiện, nhưng Sở Phàm không hề nghĩ Hạ Trúc lơ là công việc, anh tin rằng Hạ Trúc sẽ ở nơi nào đó làm một số việc mà anh không biết thôi.
Giờ Hạ Trúc đột nhiên bế Trần Mộng Dao xuất hiện ở đây, khiến anh biết ngay anh không đoán nhầm, nếu không phải do Hạ Trúc hành động ngầm, thì e rằng Trần Mộng Dao đã gặp phải bất trắc rồi.
“Giang Mậu, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Sở Phàm cúi đầu nhìn Giang Mậu đang bị dẫm dưới chân, cười khẩy nói.
Trong lòng Giang Mậu vô cùng nhục nhã, nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, trông như muốn ăn tươi nuốt sống người thanh niên đang đứng trước mặt hắn vậy.
Hắn là tên cầm đầu thực sự trong thế lực ngầm của khu Tịnh Yên, giờ đây lại bị Sở Phàm làm cho thê thảm thế này, hắn kiêng nể Hạ Trúc là thật, nhưng kiêng nể không có nghĩa là sợ hãi, giờ đây hắn đã bị người ta dẫm đạp lên đầu, còn dám kiêng nể gì nữa.
“Hạ Trúc, tôi nể mặt cô không có nghĩa là tôi sợ cô, cô đừng có mà quá đáng!” Giang Mậu gào hét lên.
“Anh hiểu nhầm rồi, người cầm đầu chuyện này không phải là tôi.”
Hạ Trúc khoanh hai tay trước ngực, cười nhạt một tiếng.
Ánh mắt của Giang Mậu chuyển sang Sở Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Phàm! Sau chuyện lần trước tao đã điều tra thông tin về mày, mày chỉ là loại rác rưởi bị nhà họ Trần chối bỏ, Hạ Trúc dựa vào cái gì mà phải nghe lời mày!”
“Hơn nữa, nếu không phải hôm nay tao đem theo ít người, thì mày tưởng mày làm gì được tao à?”
“Giang Mậu, anh còn chưa nhận ra sự thật hay sao?” Sở Phàm nhìn vào Giang Mậu với ánh mắt thương hại.
Giang Mậu nín thở, cả cơ thể hắn đột nhiên mềm nhũn ra như quả bóng bay bị xẹp hơi vậy.
Hắn đâu có ngu, những lời nói vừa rồi chủ yếu là vì chút sĩ diện cuối cùng mà thôi.
Nhưng thực ra, thực lực của đám tay chân của nhà họ Sở, Giang Mậu nhìn cái đã biết, kể cả bọn đàn em của hắn đến đây hết cũng chưa phải là đối thủ của đám người này.
Sở Phàm có thể chỉ huy đám người này, chứng tỏ thế lực của cậu ta không hề tầm thường, còn việc bị nhà họ Trần chối bỏ, đó chẳng qua chỉ là những dàn cảnh giả mà Sở Phàm cố tình để cho người khác nhìn thấy thôi, cũng chỉ có lũ ngu ngốc như nhà họ Trần mới chối bỏ viên ngọc sáng như Sở Phàm đây, rồi đuổi cậu ta ra khỏi nhà.
“Tôi thua rồi, từ nay về sau cậu chính là thống lĩnh thế giới ngầm của khu Tịnh Yên.”
Giang Mậu hoàn toàn nhận thua, nói với vẻ chán nản.
Đúng lúc hắn tưởng Sở Phàm sẽ tuyên bố tử hình hắn, thì giọng nói điềm nhiên của Sở Phàm cất lên.
“Tôi đâu có nói sẽ cướp đi vị trí cầm đầu trong thế giới ngầm của anh, nhưng tôi cho anh hai con đường.”
“Cái gì?”
Giang Mậu vội ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy sự mong chờ.
“Phục tùng tôi, hoặc là trở thành người bình thường.” Khóe miệng Sở Phàm lộ ra một nụ cười, nói với giọng thản nhiên.
Sau khi xác nhận Trần Mộng Dao không bị sao cả, tâm trạng Sở Phàm cũng thoải mái không ít, tư tưởng cũng cởi mở hơn.
Đúng lúc dòng họ cũng muốn anh tự tạo lập thế lực riêng cho mình ở khu Tịnh Yên, tên Giang Mậu này gần như là một sự lựa chọn không tồi.
Dù sao chuyện lần này của Trần Mộng Dao, thì kẻ đáng chết nhất chính là người nhà họ Trần, Giang Mậu đâu có quen biết Trần Mộng Dao, cho nên cũng không quá nhằm vào hắn để đối phó.
Ánh mắt Giang Mậu sáng lên, một lúc sau mới lên tiếng: “Tôi chọn con đường thứ nhất.”
Nghe thấy vậy, Trần An ở bên cạnh ngẩn người ra.
Với sự lựa chọn này, Sở Phàm không hề cảm thấy ngạc nhiên, Giang Mậu là người thông minh, hắn biết lúc nào thì lên đưa ra lựa chọn gì để có lợi nhất cho hắn.
Kể cả trong lòng hắn không thực sự phục tùng cũng không sao, dù sao hai bên là mối quan hệ cùng có lợi, với lại chỉ cần cho hắn những món hời đủ lớn, Giang Mậu tuyệt đối sẽ không phản bội anh!