Giang Mậu có thể cầm đầu khu Tịnh Yên này thì về mặt biết nhìn nhận thời thế hơn hẳn Mao Cương, nên anh không sợ Giang Mậu sẽ phản bội anh, trừ khi có người cho hắn món lời lớn đến mức đủ để hắn phản bội, mà ở khu Tịnh Yên này, rõ ràng chẳng có một ai khác có thế lực lớn hơn nhà họ Sở cả.
“Sở Phàm, cậu muốn tôi làm gì cho cậu không ạ?”
Đã xác định phục tùng Sở Phàm, ngữ khí câu nói của Giang Mậu cũng thay đổi hẳn.
“Anh cứ làm tốt vị trí đại ca của anh đi, khi nào cần tôi sẽ tìm anh sau.” Sở Phàm dửng dưng nói.
Sau đó anh nhìn sang đám tay chân của nhà họ Sở rồi trầm giọng nói: “Vất vả cho các vị rồi, mấy người về đến chỗ bác Đinh nhận thêm một tháng tiền lương nữa nhé.”
“Cậu chủ khách sáo rồi ạ, đây đều là những việc chúng tôi nên làm!” Người cầm đầu trong đám người đó dùng tay phải đấm vào lòng bàn tay trái rồi cúi người nói.
“Tôi bảo các anh lấy thì các anh cứ lấy, không cần nói gì nữa cả.” Sở Phàm nói tiếp, sau đó bế Trần Mộng Dao rời khỏi đó.
Từ trước đến giờ anh thưởng phạt rất rõ ràng, với thân phận hiện nay của anh lại sử dụng đến lực lượng nhà họ Sở quả đúng là không hợp lý lắm, thậm chí còn khiến cho những đám tay chân này bị phạt lây, cho nên thêm một tháng tiền lương cũng coi như là bù đắp.
Đi ra khỏi Phong Thanh Minh Nguyệt Các, Sở Phàm cẩn thận đặt Trần Mộng Dao nằm vào hàng ghế sau xe, khi anh vừa ngồi vào ghế lái thì Hạ Trúc lại bước vào xe từ phía cánh cửa bên ghế phụ.
“Không ngờ cậu lại tha cho Giang Mậu, tôi có hơi bất ngờ đấy.” Hạ Trúc bình thản nói.
“Chuyện lần này vốn dĩ không phải Giang Mậu lên kế hoạch, hắn xem như là người bị lôi kéo vào thôi, nếu vì chuyện này mà trừ khử hắn, thì tôi thành con người như thế nào chứ?” Sở Phàm mỉm cười nói.
“Đương nhiên là khi Mộng Dao không bị làm sao cả, chứ nếu Mộng Dao bị thương hay gì đó, thì chuyện này tôi tuyệt đối không thể để yên.”
“Tôi biết ngay, đàn ông các cậu thì động một cái là diễn mấy cái trò kiểu như xả thân vì người đẹp, lừa một cô gái trẻ còn được, chứ nếu gặp phải người phụ nữ đã từng va chạm xã hội như chúng tôi thì không dễ cắn câu đâu.” Hạ Trúc lườm sang Sở Phàm nói với giọng hơi chê trách, hàm ý hiện rõ trong câu nói.
Sở Phàm gãi đầu, và cũng không biện minh gì.
Thực ra cho đến bây giờ, anh cũng không biết giữa Thái Phúc và Hạ Trúc có giao dịch gì, vì sao một người phụ nữ kiêu ngạo và rất có máu mặt này lại ngoan ngoãn phục tùng anh đến vậy.
Nhưng anh dám chắc Thái Phúc không dám làm chuyện gì bất lợi cho anh cả, cho nên anh cũng không hỏi Hạ Trúc, anh tin rằng đến một lúc nào đó sẽ hiểu rõ tất cả thôi.
“Thời gian tới cậu định như thế nào?” Hạ Trúc đột nhiên hỏi.
Sở Phàm nhíu mày, trầm giọng nói: “Giang Mậu không phải là chủ mưu, tôi có thể bỏ qua cho hắn, nhưng nhà họ Trần, tôi sẽ không tha cho ai hết!”
“Cậu chủ của chúng ta sắp nổi giận rồi đấy à?” Hạ Trúc mỉm cười, trong ánh mắt hiện ra sự suy ngẫm nào đó.
Sở Phàm bị Hạ Trúc nhìn cho hơi nổi da gà, không dám nói gì nữa, người phụ nữ này luôn cho anh cảm giác không thể hiểu được hết vậy, chị ấy vừa có sự xinh tươi như Minh Khê, lại tàn nhẫn và quyết đoán hơn những người phụ nữ bình thường, chẳng trách lại có biệt danh là Trúc Diệp Thanh, tên một loài rắn độc màu xanh lục.
Lái xe đến tầng một của căn biệt thự, Sở Phàm trả lại xe cho Hạ Trúc, còn anh bế Trần Mộng Dao vào phòng, đặt cô còn đang hôn mê lên giường, Sở Phàm đi ra phòng khách rồi gọi điện cho Thái Phúc.
“Cậu chủ, có gì cần chỉ thị không ạ?” Tầm giờ này Thái Phúc rõ ràng là đã ngủ say rồi, nhưng là cuộc gọi đến của Sở Phàm, ông ấy không dám chậm trễ, vội vàng ấn vào nút nghe.
“Thái Phúc, từ mai trở đi, mở trộng hợp tác với nhà họ Trần, dự án nào lợi nhuận càng lớn thì càng phải hợp tác với nhà họ Trần, kể cả nhượng cho bọn họ thêm lợi nhuận cũng không sao.” Sở Phàm trầm giọng nói.
“Gì cơ ạ?” Thái Phúc đứng hình một lúc, bắt đầu tỉnh ngủ hẳn.
Cậu chủ chẳng phải là luôn muốn đối phó với nhà họ Trần hay sao, nếu không phải vì nể tình cô bé Mộng Dao thì cậu ấy đã đoạn tuyệt mọi mối quan hệ với nhà họ Trần từ lâu rồi, vì sao giờ lại còn muốn mở rộng hợp tác với nhà họ Trần nhỉ?
Sở Phàm hiểu được sự lo lắng của Thái Phúc, anh cười nói: “Yên tâm đi, tôi chưa ngốc đâu, tôi muốn giải quyết triệt để mọi ân oán với nhà họ Trần, nhưng trước đó thì tôi phải để cho bọn họ được ‘bội thực’ chút đã!”
“Còn nữa chú Thái Phúc, nếu chú có quen đối tác nào thì cũng bảo bọn họ hợp tác với nhà họ Trần nữa, tôi muốn khiến nhà họ Trần bị ngã từ đỉnh cao nhất xuống, ngã cho tan xương nát thịt!”
Thấy giọng nói sắc lạnh của Sở Phàm, Thái Phúc bất giác rùng mình, người đàn ông phía đầu dây bên kia là cậu chủ mà lúc nào gặp cũng tươi cười, vô tư cởi mở đó sao? Vì sao giờ đây lại cho ông ấy một cảm giác không khác gì ma quỷ vậy.
Nhưng ông ấy không dám hỏi thêm, mà nhận lời luôn lúc đó.
Ngày hôm sau, Trần Mộng Dao tỉnh lại, lúc đó cô tưởng rằng mình đã bị người ta làm nhục, khi phát hiện ra mình đang ở trong nhà Sở Phàm, nỗi tủi thân và sợ hãi trong lòng bỗng dấy lên, cô cứ thế òa khóc.
Sở Phàm ở bên ngoài đang lên kế hoạch cho việc sau này, khi nghe thấy tiếng khóc cũng không còn tâm trí sắp xếp tiếp nữa, anh quẳng luôn điện thoại rồi lao vào phòng, ôm chặt lấy Mộng Dao.
Một lúc lâu sau, Trần Mộng Dao mới hơi xuôi xuôi.
“Anh Sở Phàm, cơ thể của em còn trong trắng không?” Trần Mộng Dao hỏi với giọng vô cùng lo lắng.
“Yên tâm đi đồ ngốc, có anh Sở Phàm của em ở đây, làm sao có thể để em gặp phải những chuyện như thế?” Sở Phảm mỉm cười, gõ vào mũi cô.
“Vậy thì còn đỡ, chứ nếu em bị người ta làm nhục rồi thì em không muốn sống nữa.” Trần Mộng Dao đến giờ vẫn cảm thấy sợ hãi.
Sở Phàm vỗ nhẹ vào lưng cô, ngập ngừng một lúc, anh vẫn quyết định nói ra sự thật rằng cô không phải là người của nhà họ Trần, mấy tiếng trước đó Thái Phúc cũng đã có được kết quả xét nghiệm ADN giữa Trần Mộng Dao và Trần Thủ Quốc, kết quả hiện rõ giữa hai người họ không hề có mối quan hệ huyết thống.
Khi nghe Sở Phàm nói, cô cũng tận mắt nhìn thấy kết quả xét nghiệm, nhưng Trần Mộng Dao lại không hề lộ ra vẻ bất ngờ gì hết.
Cô cẩn thận gấp lại tờ giấy, ôm nó trước ngực rồi, nhoẻn miệng cười: “Anh Sở Phàm, em nói ra có thể anh sẽ không tin, khi nghe được thông tin này em không những không cảm thấy buồn, mà còn cảm thấy vui mừng đến nhẹ nhõm.”
“Vui mừng vì mình không cùng dòng máu với đám người ích kỷ và độc ác đó, không có quan hệ huyết thống cũng coi như đã cho bản thân một lời giải đáp, một lời giải đáp vì sao từ nhỏ đến giờ em không hề nhận được tình yêu thương.”
“Em yên tâm đi, sau này anh sẽ giúp em tìm lại được người thân của mình!” Sở Phàm ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi.
“Anh chẳng phải là người thân của em à?” Trần Mộng Dao mỉm cười, nói với giọng rất ngoan.
Sở Phàm càng ôm chặt cô hơn, hai người cùng hưởng thụ giây phút yên tĩnh hiếm có này.
Về mặt khác, Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc ở nhà chờ cả một đêm cũng cũng thấy xảy ra chuyện gì cả, nên cũng thở phào.
Tối qua giọng nói sắc lạnh của Sở Phàm trong điện thoại khiến bọn họ cảm thấy vô cùng hoang mang.
Tuy bọn họ không tin là Sở Phàm có thể gây ra chuyện gì to tát cho bọn họ, nhưng vẫn không ngủ được, cho nên ra phòng khách ngồi cả đêm.
“Hừ, em đã nói mà thằng ăn hại đấy thì làm gì được chúng ta, nói thì có vẻ kinh nhưng đến lúc có dám làm gì đâu?” Bạch Ngọc Lan nắn bóp hai bên sườn đang bị đau nhức, nói với giọng tức giận.
Trần Thủ Quốc cũng thở phào, cười nói: “Nếu đã không có chuyện gì thì chúng ta đi ngủ sớm thôi, tối qua đã mệt mỏi cả đêm rồi, ai cũng mệt.”
Nói xong ông ta đi thẳng vào phòng, hai người hiểu nhau đều không đả động gì đến chuyện của Trần Mộng Dao, như thể đã quên đi đứa ‘con gái’ trên danh nghĩa này từ lâu rồi vậy.