“Người đẹp Uyển Ngâm, món đồ này giờ chẳng biết thông tin gì cả, trả giá thế nào đây?” Một người phía dưới khán đài hỏi vọng lên.
“Giá khởi điểm cho chiếc bình gốm này là hai trăm nghìn, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười nghìn.” Đổng Uyển Ngâm cười nói.
“Hai trăm nghìn á? Chẳng có thông tin gì hết mà dám bán với giá hai trăm nghìn, nếu thứ này chỉ là chiếc bô của người ngày xưa thì sao, thế tôi dùng hai trăm nghìn mua chiếc bô này về, thì có khác nào bảo đầu óc tôi có vấn đề đâu”
“Chuẩn rồi, hay là để nhà giám định ở đây lên xem thử xem sao, tôi tin là có không ít các nhà giám định đang có mặt trong hội trường ngày hôm nay.”
“Đúng đấy, tôi cũng có chút kiến thức về giám định đồ cổ, hay là để tôi xem thử đi.”
Thấy phía dưới khán đài không ngớt lời bàn luận, Đổng Uyển Ngâm cười rồi lắc đầu: “Các vị đừng làm khó tôi nữa, món đồ nào chưa bán đấu giá thành công thì không thể để cho các vị giám định được, chiếc bình gốm này tuy không đầy đủ thông tin, nhưng không hề ảnh hưởng đến một sự thật rằng nó là một món đồ cổ cả.”
“Đã là đồ cổ, vậy chắc chắn sẽ có điều kỳ diệu riêng của nó, chỉ là các vị khách quý ở đây có ai dám đánh cược không thôi!”
Nói xong, Đổng Uyển Ngâm liền gõ chiếc búa gỗ trong tay, rồi nói to: “Vậy thì bây giờ xin được bắt đầu, những ai muốn đánh cược thì có thể bắt đầu trả giá rồi ạ.”
Câu nói của cô vừa dứt, cả hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ lùng.
Rõ ràng là dùng hai trăm nghìn để mua một thứ đồ mà mình không hiểu rõ gì hết, không phải là hành động thông minh, những người ngồi ở đây tuy không thiếu hai trăm nghìn, nhưng tiền nhà ai thì cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống đâu, có tiêu cũng không phải tiêu như vậy.
Ánh mắt của Đổng Uyển Ngâm nhìn khắp hội trường, khi chắc chắn không có ai trả giá, cô bất giác thở dài một tiếng.
Lúc cô đang chuẩn bị tuyên bố bỏ qua bán đấu giá món đồ này, thì một giọng nói bình thản vang lên từ một góc của hội trường: “Hai trăm năm mươi nghìn!”
Ồ!
Khoảnh khắc nghe thấy câu nói đó, cả hội trường lại ngay lập tức ồ lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía góc đấy, muốn nhìn xem thằng ngốc vừa hét hai trăm năm mươi nghìn kia là ai.
Trần Mộng Dao cũng ngạc nhiên nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh mình, không hiểu vì sao Sở Phàm lại trả giá. Món đồ này tất cả mọi người ở trong hội trường đều không ai năm rõ cả, vậy mà Sở Phàm lại đưa ra giá, anh ấy đang nghĩ gì vậy?
“Anh Sở Phàm......” Trần Mộng Dao giật nhẹ áo của Sở Phàm.
Sở Phàm cười: “Không sao đâu, anh tự biết mà.”
Cho đến lúc này, mọi người trong hội trường mới ngớ người ra, Đổng Uyển Ngâm ở trên sân khấu thở phào rồi vội nói: “Đã có người trả giá hai trăm năm mươi nghìn, có ai trả giá cao hơn không ạ?”
“Hờ hờ, người này chắc là đồ ngốc chính hiệu, người ta đưa giá khởi điểm hai trăm nghìn, mỗi lần tăng giá chỉ cần không dưới mười nghìn là được, thế mà cậu ta đã tăng hẳn năm mươi nghìn, đúng là kẻ ngốc thì lắm tiền!”
“Còn phải nói, chắc chắn là muốn lòe thiên hạ thôi, anh xem vị trí ở góc kia của cậu ta, chắc chắn không phải là đại diện của dòng họ lớn nào rồi, cũng chỉ có những món đồ không ai thèm đếm xỉa thì cậu ta mới nhân cơ hội để được lộ mặt.”
“Đúng thế, món đồ này chẳng ai tranh giành với cậu ta cả, chỉ bỏ ra năm mươi nghìn đã tạo được chút ấn tượng với nhiều dòng họ lớn của khu Tịnh Yên ở đây, thế cũng lời rồi!”
Lúc này những âm thanh chế giễu bắt đầu vang lên, ai nấy đều nhìn Sở Phàm bằng ánh mắt mỉa mai.
Trần Văn Kiệt thì cứ thế cười như nắc nẻ, tuy anh ta không biết Sở Phàm lấy đâu ra tiền, nhưng nhìn bộ dạng của cậu ta, rõ ràng là đang cố tình tỏ vẻ ra oai, chứ trong túi quần chắc cũng chỉ có tổng cộng hai trăm năm mươi nghìn thôi.
Lúc này, Đổng Uyển Ngâm ở trên sân khấu đã bắt đầu đập búa: “Hai trăm năm mươi nghìn lần thứ nhất, hai trăm năm mươi nghìn lần thứ hai, vẫn chưa có ai trả giá, nếu không có thì chiếc bình gốm này sẽ thuộc về......”
“Chờ đã, tôi trả hai trăm sáu mươi nghìn!”
Đổng Uyển Ngâm còn chưa nói hết, một tiếng cười nhạo đột nhiên vang lên.
Mọi người nhìn khắp, rồi ánh mắt dừng lại ở chỗ Trần Văn Kiệt, ngồi cách Sở Phàm không xa lắm.
Sở Phàm nhìn thấy Trần Văn Kiệt, anh hơi nhíu mày lại, thằng khốn này toàn thích đối phó với anh, anh mua cái mình gốm không ai muốn lấy mà cũng phải đứng ra làm hỏng chuyện của anh, đúng là vô vị.
“Có một vị khách đã trả hai trăm sáu mươi nghìn, có ai trả giá nữa không ạ?” Đổng Uyển Ngâm nhìn sang Trần Văn Kiệt, cô hiểu ngay được rằng anh ta cố tình đối đầu với Sở Phàm, cho nên cô nhìn sang phía Sở Phàm luôn.
Sở Phàm không nghĩ gì mà đưa giá tiếp: “Năm trăm nghìn.”
Hả!
Một lần nữa, cả hội trường lại bị kinh động bởi cái giá mà Sở Phàm đưa ra.
Nếu ban đầu mọi người nghĩ rằng Sở Phàm trả giá chỉ là muốn lòe mắt thiên hạ, thì giờ đây người ta một lúc trả cao gấp đôi giá trước đó, đây lẽ nào chỉ là muốn lòe mắt thiên hạ sao? Với lại người có thể tùy tiện đưa ra cái giá năm trăm nghìn ở trong buổi bán đấu giá này, sao có thể chỉ ngồi ở trong góc như vậy?
Lẽ nào đây lại là một đại gia khủng ngầm chăng? Mà chiếc bình gốm này quả thực là có điểm đắt giá, chỉ là bọn họ chưa phát hiện ra thôi sao?
Mọi người đều nghi hoặc, có người thậm chí còn đang rục rịch có ý định cũng muốn đứng lên trả giá.
Sắc mặt Trần Văn Kiệt tối sầm lại, nhìn hằm hằm vào Sở Phàm như muốn ăn tươi nuốt sống luôn anh vậy.
Anh ta tăng giá lên mười nghìn, cũng chỉ vì muốn sỉ nhục Sở Phàm, vốn tưởng có thể làm cho thằng cha này mất mặt, nhưng lại không ngờ thằng cha đấy lại trả giá gấp đôi luôn, mà như thế thì người mất mặt là anh ta chứ còn ai nữa!
“Năm trăm nghìn lần thứ nhất, còn có ai tăng giá nữa không ạ?!” Đổng Uyển Ngâm hỏi.
“Tôi trả năm trăm mười nghìn!” Trong khi mọi người còn đang bàn tán rì rầm, Trần Văn Kiệt lại trả giá lần nữa, vẫn là chỉ tăng thêm mười nghìn, lúc này kể cả là đồ ngốc cũng nhận ra là anh ta đang cố tình đối đầu với Sở Phàm.
“Trần Văn Kiệt này đáng ghét thật, anh ta đang cố tình đối phó anh Sở Phàm đấy!” Trần Mộng Dao lườm Trần Văn Kiệt một cái rồi nói với giọng tức tối.
Sở Phàm mỉm cười, nói với giọng không quan tâm: “Yên tâm đi, anh ta không đủ đẳng cấp chơi với anh đâu.”
Vừa nói xong, Sở Phàm giơ tay lên nói: “Một triệu!”
Lần này, cả hội trường đều sửng sốt với con số mà Sở Phàm vừa đưa ra, ai nấy đều há hốc miệng, mặt mày ngơ ngác..
Kể cả những người đại diện của dòng họ lớn ngồi ở những hàng ghế trước, lúc này cũng không kiềm được mà ngoái đầu lại nhìn Sở Phàm.
Bác Đinh ngồi ở hàng ghế đầu tiên nhếch miệng cười, nhưng không hề nói gì, Sở Phàm đến đây không phải với thân phận con trai của chủ cao ốc Thiên Môn, mà anh là đại diện cho nhà họ Sở ở khu Tịnh Yên, nên đương nhiên cũng phải tới đây.
Giờ đây Sở Phàm trả một cái giá trên trời cho một thứ có thể là đồ bỏ đi như chiếc bình gốm này, ông ấy lại không hề cảm thấy có gì không hợp lý cả.
Dù sao, nhà họ Sở đã xóa bỏ lệnh cấm cho Sở Phàm, tài sản mà anh có thể sử dụng là con số mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi, nên chỉ vài chục nghìn cỏn con này, còn chưa bằng cả con số lẻ trong số lời lãi của khối tài sản nhà họ Sở.
Đổng Uyển Ngâm đứng trên sân khấu cũng bị kinh ngạc mà không nói nên lời.
Bán đấu giá chiếc bình gốm này, kế hoạch ban đầu của nhà họ Đổng là chỉ cần không bị mọi người bỏ qua thì là đã coi như thành công rồi, giờ đây giá đã được Sở Phàm trả đến một triệu, đúng là đã vượt quá dự tính của bọn họ.
“Một, một triệu, vị khách này trả giá một triệu, còn ai trả giá nữa không ạ?” Đổng Uyển Ngâm nói năng đã có phần hơi run rẩy, nếu không phải cô ấy có tính cách kiên định, kịp thời điều chỉnh lại tâm lý, thì e rằng đã khiến cho mọi người phải chê cười rồi.
“Văn Kiệt, đừng trả giá nữa, thằng cha này điên rồi, chúng ta không cần phải chấp đồ điên ấy!” Ở dưới khán đài, Chung Đình nhìn thấy sắc mặt cay cú của Trần Văn Kiệt nên vội vàng khuyên luôn.