Trần Văn Kiệt đương nhiên là sẽ không trả giá nữa, lần này nhà họ Trần và nhà họ Quách hợp tác thành công, tài sản nhà họ Trần tăng đột biến, nên bà Trần đã thưởng cho anh ta hai triệu.
Anh ta không muốn vì một chiếc bình gốm không có thông tin xuất xứ gì hết mà liên lúc dùng hết nửa số tiền, vậy anh ta chẳng phải cũng ngu ngốc không khác gì Sở Phàm hay sao?
Nhưng cứ để cho Sở Phàm mua được chiếc bình gốm đơn giản như vậy thì anh ta lại không can tâm chút nào, thế là anh ta nói: “Để anh trả giá một lần nữa, thằng cha này chẳng phải là tăng giá rất mạnh bạo sao, anh lại tăng thêm mười nghìn nữa, có giỏi thì hắn trả luôn hai triệu đi!”
Trần Văn kiệt đằng hắng một tiếng, giơ tay lên nói: “Một triệu mười nghìn!”
Khác với cách tăng giá gấp đôi của Sở Phàm, Trần Văn Kiệt mỗi lần trả giá chỉ tăng thêm mười nghìn, khiến mọi người đều cảm thấy buồn cười, anh ta không hề biết mình biết ta, cứ tưởng sẽ khiến cho Sở Phàm bị mất mặt, mà không nghĩ rằng người bị mất mặt toàn là anh ta từ nãy giờ.
Đổng Uyển Ngâm hơi nhíu mày, nhưng lại trở về trạng thái bình thường rất nhanh, tuy cách làm của Trần Văn Kiệt không được mọi người hưởng ứng lắm, nhưng quả thực đã khiến cho chiếc bình gốm này từ hai trăm nghìn lên tới hơn một triệu.
Thế là theo thói quen cô lại nhìn sang Sở Phàm, chờ anh tiếp tục trả già.
Nhưng Sở Phàm lại vươn vai một cái, rồi dửng dưng nói: “Nếu anh đây đã thích chiếc bình gốm này như vậy, thì tôi cũng không trả giá nữa, tránh mang tiếng cướp mất món đồ mà người khác thích, nên tôi dừng lại việc trả giá cho món đồ này ở đây.”
Vừa nói dứt, sắc mặt của mọi người trở nên vô cùng kinh ngạc, Trần Văn Kiệt há hốc mồm, hai mắt trố ra.
“Thằng khốn này, thằng khốn này sao không tăng giá nữa đi?!”
“Sở Phàm, mày chơi tao à!”
Anh ta đứng phốc dậy, chỉ vào Sở Phàm mà chửi.
Sở Phàm nhún vai, nói với vẻ mặt rất chi là vô tội: “Tôi chơi anh gì chứ, tôi vẫn đang trả giá, nhưng mỗi lần anh trả đều cao hơn tôi mười nghìn, chứng tỏ anh rất thích chiếc bình gốm này, vậy thì để tôi nhường cho anh luôn, anh không cần phải khách sáo.”
“Cái đ** mẹ mày!” Trần Văn Kiệt tức tối chửi thề, hắn xắn tay áo lên định qua dạy cho Sở Phàm một bài học.
Nhưng Đổng Bình An đã đưa người tới từ lúc nào, anh ta dằn mặt nhìn Trần Văn Kiệt: “Vừa rồi chẳng phải đã cảnh cáo anh đừng có gây chuyện hay sao, hay là anh không hiểu những lời mà tôi nói?”
“Tôi, không phải......”
Vừa nhìn thấy Đổng Bình An, Trần Văn Kiệt đột nhiên mất hết tức giận, thay vào đó là lo lắng đến mức lắp bắp nói không thành câu.
Anh ta chỉ là muốn chọc tức Sở Phàm, đâu ngờ thằng cha này lại đột nhiên không trả giá nữa, mua chiếc bình gốm này với giá một triệu mười nghìn, đầu óc anh ta toàn bã đậu mới làm như thế!
Nhưng trong buổi bán đấu giá ngày hôm nay, anh ta đại diện cho nhà họ Trần, nếu nuốt lời thì e rằng nhà họ Trần sẽ trở thành trò cười trong cả khu Tịnh Yên này mất.
“Này, rốt cuộc anh có mua không đấy?”
Sở Phàm nở một nụ cười như đã biết trước tình hình, anh nhìn thẳng vào Trần Văn Kiệt hỏi.
Trần Văn Kiệt mấp máy miệng, cuối cùng cắn răng gằn giọng nói một tiếng: “Mua!”
Nghe thấy vậy, Đổng Bình An hừ lên một tiếng rồi quay người đi.
Đổng Uyển Ngâm thấy xung đột đã được dàn xếp ổn thỏa, rồi hỏi giá lần nữa, đương nhiên lần này đã không còn ai tăng giá nữa, cuối cùng chiếc bình gốm được Trần Văn Kiệt mua về với giá một triệu mười nghìn.
Hội trường đột nhiên đồng thanh vỗ tay nhiệt liệt, suýt nữa thì khiến huyết áp của Trần Văn Kiệt tăng vọt.
“Anh Sở Phàm, anh cũng xảo quyệt thật, không ngờ lại biết Trần Văn Kiệt sẽ đấu giá với anh, chiêu câu cá này được đấy.” Thấy sắc mặt cay cú hằn học của Trần Văn Kiệt, Trần Mộng Dao cười đau bụng ngã luôn vào lòng Sở Phàm.
Sở Phàm đưa tay lên khịt mũi rồi hậm hực nói: “Thực ra anh cũng muốn mua chiếc bình gốm này thật, ai mà biết anh ta cứ không ngừng đấu giá với anh, vậy thì đành nhường cho anh ta thôi.”
Khi chiếc bình gốm này xuất hiện, trong lòng Sở Phàm dấy lên một cảm giác mơ hồ, hình như chiếc bình gốm này có cái gì đó đang thu hút anh thì phải.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn quyết định mua về xem rốt cuộc ra sao.
Chỉ là giờ đây nó đã bị Trần Văn Kiệt mua mất, nên anh đành thôi vậy.
Một lúc sau, buổi đấu giá lại tiếp tục diễn ra.
Sở Phàm đứng ở dưới nhìn thấy một số đồ vật hay ho, nên vẫn tham gia đấu giá, còn Trần Văn Kiệt, vốn đã đồng ý sẽ mua cho Chung Đình một số đồ trang sức, nhưng giờ đã mua chiếc bình ghẻ lở này với giá hơn một triệu rồi, anh ta xót của đến mức tim như đang nhỏ máu, làm gì còn nỡ tiếp tục mua nữa.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Phàm bỏ tiền ra mua cho Trần Mộng Dao một số trâm ngọc và vòng ngọc cổ, hắn lại tức đến thắt ruột thắt gan, Chung Đình thì càng hậm hực hơn, nếu không phải đang trong hoàn cảnh này, thì cô ta đã bỏ đi từ lâu rồi.
Không lâu sau, buổi đấu giá đã đến tiết mục cuối cùng.
Đổng Uyển Ngâm hít sâu một hơi, rồi đưa mắt ra hiệu cho Đổng Bình An đang ở dưới khán đài.
Đổng Bình An gật đầu, đưa hai vệ sĩ giỏi võ đi vào phía sau hậu trường lấy chiếc mặt ngọc ‘Ngôi sao biển’ từ trong két sắt ra, cẩn thận từng ly từng tý đem lên sàn đấu giá.
Xong xuôi bọn họ cũng không rời đi, mà đứng ở bốn góc của sân khấu, nhìn bốn phía một cách rất cảnh giác, rõ ràng rằng giá trị của viên ‘Ngôi sao biển” này không hề tầm thường, bọn họ bắt buộc phải cố hết sức mình để đề phòng bất trắc xảy ra.
“Các vị thân mến, món đồ tiếp theo đây chính là ‘Ngôi sao đêm’ món đồ đặc sắc nhất của buổi đấu giá tối hôm nay!”
Đổng Uyển Ngâm chỉ vào viên ‘Ngôi sao đêm’ đang được che bởi một tấm lụa đỏ, dùng giọng nói trong trẻo cao vút để giới thiệu về món đồ.
“Nhà thiết kế viên ‘Ngôi sao đêm’ này chính là ngài Steven Trác Văn, trong một buổi tối không còn bất kỳ cảm hứng sáng tác nào, ông nhìn lên bầu trời đêm phía Bắc đột nhiên xuất hiện một cực quang, trong ánh sáng mờ mịt của bầu trời xanh nhạt, một ngôi sao sáng tỏa ra một hào quang rực rỡ, giống như ngôi sao phản chiếu trên biển, đẹp đến mê đắm lòng người.”
“Cảm hứng buổi tối hôm đó của ông đã đạt tới cực độ, lấy ánh sáng nhấp nháy trong thoáng chốc bắt đầu chế tác ra viên đá quý tâm đắc của mình, mất đến ba ngày thì ngày Steven Trác Văn mới có thể làm xong, khi ông xuất hiện, cả con người ông đã sức tàn lực kiệt, ngã luôn vào trong tay của người trợ lý, còn trong tay ông, đang nắm chặt chiếc mặt ngọc ‘Ngôi sao biển’ độc nhất có một không hai trên thế giới này!”
“Tương truyền rằng người nào sở hữu được nó sẽ có thể gặp được một tình yêu có một không hai trên thế giới này, và còn được bền lâu mãi mãi, cho đến khi chết!”
Không thể phủ nhận, khả năng diễn thuyết của Đổng Uyển Ngâm vô cùng lợi hại.
Những lời giới thiệu này của cô ấy tuy ai cũng đều đã nhìn thấy trên tấm thiệp mời rồi, nhưng khi nghe Đổng Uyển Ngâm giới thiệu xong, mọi người vẫn có một cảm giác như mình đang trong hoàn cảnh đó, được chứng kiến tận mắt quá trình sinh ra của viên ‘Ngôi sao đêm’ này vậy, ai nấy không khỏi bùi ngùi.
Còn những người phụ nữ ở hội trường, đã khoác lấy cánh tay người đàn ông của mình từ lúc nào, rồi cứ thế lắc giật không thôi.
Chưa cần nói đến hình ảnh trong tấm thiệp mời hiện rõ sự thiết kế độc đáo của mặt ngọc ‘Ngôi sao đêm’ này, mà chỉ riêng câu “Một tình yêu có một không hai” đó thôi cũng đủ để thu hút được con tim của tất cả phụ nữ rồi, những người đàn ông kia cũng nắm chặt nắm đấm, trong lòng âm thầm thể rằng nhất định phải lấy được chiếc mặt ngọc đó.
Đổng Uyển Ngâm chờ cho bầu không khí lên đến cao trào, cô mới từ từ mở tấm lụa đỏ ra, thực sự để viên ‘Ngôi sao đêm’ được trưng bày trước mặt tất cả mọi người.
Và lúc này cô cũng cao giọng tuyên bố: “Các vị thân mến, giá khởi điểm của mặt ngọc ‘Ngôi sao đêm’ này là mười triệu, tất cả những ai tham gia đấu giá, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một triệu, và bây giờ, phiên đấu giá xin được bắt đầu!”