Chàng Rể Phi Thường

Chương 148: Bác Đinh ra tay




Đổng Uyển Ngâm vừa dứt lời thì cả hội trường buổi đấu giá như nổ tung giống như một ngôi sao lửa rớt xuống chảo dầu đang sục sôi vậy.

“Mười hai triệu!”

“Mười lăm triệu!”

“Tôi trả mười tám triệu, hy vọng moi người nể tôi chút đi......”

“Lượn đi cho nước nó trong, ông đây ra giá hai mươi triệu tệ !”

Chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi mà giá của chiếc mặt ngọc “Ngôi Sao đêm” vang lên trong buổi đấu giá, từ mười triệu đã tăng lên tới ba mươi triệu và vẫn còn đang tiếp tục tăng.

Trần Văn Kiệt ngồi đó mặt đỏ bừng lên, miệng không ngừng lắp bắp run rẩy.

Trước khi tham gia buổi đấu giá này, anh ta còn mạnh miệng tuyên bố rằng sẽ giành được Ngôi Sao Đêm cho Chung Đình, nhưng lại không ngờ rằng giá khởi điểm của Ngôi Sao Đêm đã là mười triệu tệ, chưa cần biết trong túi anh ta hiện tại còn bao nhiêu tiền và cho dù không mua cái bình gốm đó thì số tiền anh ta có cũng không mua nổi một phần năm của giá khởi điểm.
Khi cảm nhận được ánh mắt coi thường của Chung Đình, Trần Văn Kiệt hổ thẹn tới mức chỉ muốn tìm một cái hố nào đó mà chui xuống thôi.

Lúc này quay đầu lại nhìn, bất chợt Trần Văn Kiệt phát hiện ra Sở Phàm và Trần Mộng Dao đang cười nói vui vẻ, khiến trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng bực bội.

Tất cả cũng tại tên ăn hại đó giăng bẫy hại anh ta nếu không anh ta đã không mất số tiền lớn để mua cái bình ghẻ lở này rồi, đợi sau khi buổi đấu giá kết thúc sẽ cho hắn một bài học.

Ngay lúc này, giá của Ngôi Sao Đêm đã đạt mức năm mươi triệu tệ vậy mà số người đấu giá vẫn không hề giảm, một số người đàn ông đã đứng hẳn lên, liên tục giơ bảng hiệu và trả giá, những người phụ nữ bên cạnh nhìn họ với ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ chính là động lực mạnh mẽ nhất của họ.
Chỉ đến khi giá được tăng tới mức tám mươi triệu tệ thì số người ra giá mới giảm bớt.

Con số tám mươi triệu tệ ở khu vực Tịnh Yên đã vượt qua tổng tài sản của nhiều người, ngay cả nhà họ Trần trong thời kỳ gọi là lên như diều gặp gió này nhưng tổng tất cả tài sản gom lại cũng chỉ dừng lại ở con số năm mươi triệu tệ mà thôi.

Những người cho đến thời điểm này vẫn có thể trả giá thì đều là những người cùng đẳng cấp với nhà họ Đổng hoặc những dòng họ lớn mạnh hơn thế.

“Chín mươi lăm triệu!”

Khi buổi đấu giá đạt con số chín mươi triệu tệ thì bỗng một người đàn ông đầu hói trung niên bất ngờ giơ bảng nói lớn.

Hành động này ngay sau đó thu hút mọi ánh nhìn của mọi người tại buổi đấu giá.

Bởi vì khi con số lên tới mức tám mươi triệu tệ thì khá nhiều người đã trở nên tỉnh táo hơn, thông thường mỗi lần tăng giá chỉ tăng thêm một triệu tệ thôi, ít khi có người một lần đã trả tăng thêm hơn một triệu tệ, càng không thể tăng thêm năm triệu tệ một lần như lần này.
Mọi người đều nhìn về phía người đàn ông trung niên đó với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Vị này hình như là sếp Vương của thành phố Sùng An phải không nhỉ?”

“Đúng vậy, nghe nói ông ấy đã mở nhiều công ty lớn ở khu thành phố Sùng An, tài sản ông ấy nắm giữ cũng phải vượt qua con số hơn một tỷ rồi.”

“Chẹp chẹp chẹp, ngay cả các sếp lớn này cũng bị Ngôi Sao Đêm thu hút vậy thì ở đây đâu còn có phần của chúng ta nữa.”

Sau khi nghe những lời bàn tán của đám động xung quanh, Vương Thế Đường ngẩng cao đầu, vẻ mặt toát ra sự kiêu ngạo, xuất hiện bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ tuổi, có vẻ như còn chưa tốt nghiệp đại học.

Rõ ràng cô ta chỉ đáng tuổi con gái của Vương Thế Đường thôi nhưng lúc này cô ta lại khoác tay một cách thân mật, nhõng nhẽo nói: “Chồng ơi, em yêu anh nhất.” Cảnh tượng ấy thì kíƈɦ ŧɦíƈɦ khỏi phải nói.
“Chín mươi lăm triệu tệ lần một, còn có vị nào ra giá cao hơn không ạ?” Đổng Uyển Ngâm sắc mặt hồng hào, giọng nói có phần hào hứng.

Gia đình họ Đổng thường xuyên tổ chức những buổi đấu giá như thế này nhưng ít khi gặp trường hợp có món đồ nào được đấu giá lên tới gần “một trăm triệu tệ” như vậy, buổi hôm nay khiến cô ấy luôn trong trạng thái thở gấp, bộ ngực đầy đặn cứ thế phập phù.

“Chín mươi lăm triệu tệ lần hai! Trong hội trường không còn vị nào muốn tăng giá nữa à?” Đổng Uyển Ngâm hỏi lại một lần nữa.

Tiếp theo đó cả hội trường đấu giá trở lên im lặng, không một ai tiếp tục trả giá nữa.

Đổng Uyển Ngâm hiểu rằng có lẽ đây chính là giá cao nhất của Ngôi Sao Đêm rồi, không còn điều gì khiến cô không hài lòng nữa.

Đúng lúc này, Sở Phàm ngồi tại một góc nhìn sang Trần Mộng Dao rồi cưới nói: “Mộng Dao, em có thích mặt ngọc đó không?”
“Sao cơ ạ?”

Khi nghe được lời này, Trần Mộng Dao bất chợt sửng sốt, đôi mắt đen láy chớp liên tục, đứng hình một lúc mới cười nói: “Anh Sở Phàm, anh đừng nói đùa nữa, món đồ đắt như vậy sao em dám thích chứ?”

Nói xong, cô chuyển ánh nhìn sang phía khác nhưng từ trong ánh mắt của cô Sở Phàm có thể nhìn thấy niềm mơ ước của cô với “Ngôi Sao Đêm”.

Suy cho cùng thì làm gì có cô gái nào có thể cưỡng lại được “Một tình yêu có một không hai, tồn tại vĩnh cửu” chứ? Thế nên anh quyết định lấy điện thoại gửi tin nhắn cho bác Đinh đang ngồi ở hàng ghế trên.

Trên sân khấu của buổi đấu giá, khi Đổng Uyển Ngâm giơ lên cây búa gỗ trong tay định gõ xuống ba lần tuyên bố quyền sở hữu của mặt ngọc Ngôi Sao Đêm thì bỗng nhiên một âm thanh già cỗi vang lên: “Khoan đã, tôi trả một trăm triệu tệ.”
Ồ!!

Khi giọng nói của bác Đinh vừa dứt thì toàn bộ ánh mắt của mọi người trong hội trường đều đổ dồn về phía ông ấy.

“Ôi trời ơi, một trăm triệu tệ, tôi không nghe nhầm đấy chứ, ông già này trả hẳn một trăm triệu tệ sao?”

“Suỵt, đừng có gọi bừa, cái gì mà ông già này ông già kia chứ, người ta đường đường là người đại diện của cao ốc Thiên Môn, là bác Đinh đấy!”

“Cao ốc Thiên Môn á? Có phải toà nhà cao nhất khu Tịnh Yên không?”

“Chính xác, đó chính là sản nghiệp của một dòng họ siêu khủng nào đó để lại, tài sản nhiều đến mức không đếm xuể, ngay đến cả những từ như giàu vô địch thiên hạ cũng không thể miêu tả hết được mức độ giàu có của dòng họ này đó!”

Nghe thấy lời giải thích này, trong hội trường đấu giá đột nhiên phát lên những âm thanh lạnh lùng.
Một số người quen biết bác Đinh thì lúc này đều mang sắc mặt khó hiểu, họ vốn cho rằng hôm nay bác Đinh chỉ đến theo lời mời của nhà họ Đổng đến để góp mặt mà thôi, nhưng không ngờ cuối cùng bác Đinh vẫn ra tay.

Và những người quen biết bác Đinh đều hiểu rằng, bên cạnh ông ấy không có bất cứ người phụ nữ nào cả, thì tại sao ông ấy lại chọn mua “Ngôi Sao Đêm” chứ?

Có lẽ nào là do dòng họ siêu khủng đứng đằng sau bác Đinh yêu cầu ông ấy phải giành được mặt ngọc này chăng?

Vừa nghĩ đến khả năng này thì một số người không ngừng nín thở, lòng bàn tay căng thẳng tới mức bắt đầu toát mồ hôi.

“Lão già này có nguồn gốc như thế nào vậy?”

Vương Thế Đường cau mày, nói một cách khó chịu.

Ông ta không phải người bản địa của khu Tịnh Yên, tuy ông ta biết rằng cao ốc Thiên Môn là kiến trúc cao nhất khu Tịnh Yên nhưng là không biết chút gì về nguồn gốc đằng sau cao ốc Thiên Môn cả, lúc này giá của ông ta đưa ra lại bị bác Đinh vượt lên trên nên trong lòng đương nhiên cảm thấy khó chịu.
“Hừ, lại có người dám đối đầu với tôi à, vậy thì tôi trả giá một trăm linh năm triệu, có giỏi thì tiếp tục tăng giá đi!”

Ông ta đứng dậy, hùng hổ hướng về phía bác Đinh hét lớn.

Một số người thân tín bên cạnh bác Đinh thấy Vương Thế Đường hung hăng như vậy thì sắc mặt trở lên sầm lại, bọn họ định lên tiếng thì bác Đinh liên giơ tay ra hiệu cho bọn họ dừng lại.

Lúc này bác Đinh mới bình tĩnh đứng dậy, cười với Vương Thế Đường nói: “Sếp Vương, dĩ hoà vi quý mà, sợi dây chuyền này lão già tôi có lý do bắt buộc phải mua bằng được, chi bằng ông hãy nhường cho tôi đi nhé?”

“Ông nói nhường thì tôi phải nhường à, ông tuổi gì?” Vương Thế Đường hai tay chống hông, vênh mặt nói.

“Hờ hờ, chàng trai trẻ, cậu không đấu lại tôi đâu.” Bác Đinh đổi lại cách xưng hô, trong giọng nói có phần lạnh lùng hơn.
“Vậy thì ông cứ đưa ra con số đi, chỉ nói phét không thì ai mà chẳng làm được?” Vương Thế Đường không có chút gì sợ hãi, ông ta đã quyết định cho dù bác Đinh có đưa ra giá bao nhiêu thì ông ta cũng phải theo cho bằng được, ông ta không tin rằng bản thân không đấu lại một lão già sắp sửa gần đất xa trời này!

“Vậy thì tôi trả năm trăm triệu tệ.” Chính trong lúc Vương Thế Đường đang hạ quyết tâm, bác Đinh liền chậm dãi giơ ra năm ngón tay, nói một cách từ tốn.

Đột nhiên mặt Vương Thế Đường đỏ rực lên giống như một con gà trống bị bóp chặt cổ vậy, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.