“Khoảng cách giữa hai cô đã định sẵn việc hai người sẽ không bao giờ quay trở lại như ngày xưa được nữa”.
“Quá khứ kiêu ngạo và thực tế phũ phàng hiện nay đối lập với nhau chỉ khiến cô ta sinh lòng đố kỵ, thậm chí là oán hận”.
“Sáng nay nhìn thấy bài đăng trên mạng xã hội của cô ấy, ban đầu tôi còn không tin, nhưng dần dần tôi hiểu ra, lòng đố kỵ khiến người ta thay đổi hoàn toàn, nội tâm méo mó, thực ra cô ấy trở nên như vậy là điều bình thường”.
Nghe Sở Phàm phân tích, Thẩm Lăng Khê lặng người suy nghĩ.
Hồi lâu sau cô mới ngẩng đầu lên, thở dài: “Anh nói đúng, do tôi hy vọng quá nhiều nên mới khốn đốn như bây giờ”.
Sau đó cô hít một hơi thật sâu, gương mặt lộ ra nụ cười khuynh nước khuynh thành, nói: “Sở Phàm, cảm ơn anh cứu tôi thêm một lần nữa, nếu như không có anh giảng giải, có lẽ tôi sẽ cứ mãi đâm đầu vào ngõ cụt, rơi vào một cái vòng xoáy không lối thoát, cộng thêm các áp lực khác, chưa biết chừng tôi lại mắc chứng trầm cảm cũng nên”.
“Đồ ngốc, nói những điều này làm gì, cô là con át chủ bài của công ty, cho dù thế nào tôi cũng không thể để cô thành ra thế này được”, Sở Phàm cười nói, anh véo cái má mềm mại của Thẩm Lăng Khê một cái.
Thẩm Lăng Khê chớp đôi mắt xinh đẹp, tinh nghịch nói: “Chỉ vì tôi là con át chủ bài của công ty thôi ư? Không có nguyên nhân nào khác sao?”
“Nguyên nhân khác là cái gì?”
Sở Phàm ngây người, bối rối gãi mũi.
“Sở Phàm, anh còn nhớ lần sau khi trước tôi giúp anh hoàn thành tiết mục đó, trước khi lên máy bay tôi đã nói với anh một câu, anh có tò mò câu nói đó là gì không?”
Bỗng nhiên, đôi mắt Thẩm Lăng Khê như rạo rực, nhìn Sở Phàm đăm đăm.
Sở Phàm nhớ lại thì đúng thật là khi đó sau khi biểu diễn bài “Góc phố mưa rơi” xong, trước khi anh tiễn Thẩm Lăng Khê lên máy bay, cô ấy có kéo khẩu trang xuống nói gì đó với anh.
Nhưng khi đó tiếng loa thông báo ở sân bay rất lớn, anh chẳng hề nghe rõ Thẩm Lăng Khê nói gì cả.
“Cô nói gì đó?”, Sở Phàm hỏi.
“Tôi nói là…”
Thẩm Lăng Khê đang ngồi trên giường bỗng dang tay ra, không hề do dự mà ôm lấy cổ Sở Phàm.
Ngay sau đó đôi môi đỏ thắm của cô đặt một nụ hôn lên môi Sở Phàm, giọng nói thì thầm khẽ vang lên “Em thích anh”.
“Bùm” một tiếng!
Đầu óc Sở Phàm như nổ tung, cả người anh sững sờ.
Nhưng anh còn chưa kịp định thần lại Thẩm Lăng Khê đã đẩy anh ngã xuống giường.
Trong căn phòng tối không có ánh đèn điện, hơi thở ngày càng trở nên dồn dập, sau khi tiếng nói trong trẻo, khe khẽ kia vang lên càng khiến cho người ta nóng lên.
Không biết bao lâu sau, Thẩm Lăng Khê nằm đè trên ngực Sở Phàm, làn da trắng ngần của cô đã nhuộm sắc hồng, cả người đầy những mồ hôi.
Hai mắt Sở Phàm trợn ngược, vô định nhìn lên trần nhà.
Thế… thế mà anh lại “xử đẹp” ngôi sao tầm cỡ quốc tế như Thẩm Lăng Khê ư?
Rõ ràng anh có cơ hội từ chối, ví dụ như lúc Thẩm Lăng Khê ôm lấy cổ anh, anh có thể đẩy cô ấy ra.
Ví dụ như lúc Thẩm Lăng Khê chủ động hôn anh, anh có thể cắn vào môi cô thật mạnh, sau đó quát lên nói cô là đồ mặt dày.
Hoặc là lúc anh bị đẩy ngã xuống giường, anh có thể lăn ra ngoài.
Hoặc là…
Tóm lại, ông trời đã cho anh vô số cơ hội phản kháng và giãy giụa, nhưng anh đều bỏ qua, cuối cùng lại làm tới bước cuối cùng.
Có lẽ anh cũng thích Thẩm Lăng Khê nhỉ?
Sở Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là cảm giác chinh phục, Thẩm Lăng Khê là ngôi sao quốc tế, có hàng trăm ngàn người người thích cô ấy chỉ có thể ôm poster của Thẩm Lăng Khê và hôn lên đó, còn Sở Phàm lại lăn lộn trên giường cùng Thẩm Lăng Khê trong mộng của họ.
Cảm giác chinh phục có một không hai này chính là một liều thuốc độc chết người, không ai có thể chống cự được.
“Sở Phàm, anh đang nghĩ gì vậy?”
Bỗng nhiên giọng nói khàn khàn của Thẩm Lăng Khê vang bên tai anh.
Vừa nãy cô đã hét đến khản giọng, điều này khiến Sở Phàm vô cùng áy náy.
Thẩm Lăng Khê là ca sĩ đó, nếu hỏng mất giọng hát thì sau này biểu diễn thế nào được đây?
“Anh đang nghĩ…”
Sở Phàm vò đầu bứt tai, vô cùng bối rối nhưng lại không nói được câu nào.
Thẩm Lăng Khê khẽ cười, cô thoải mái nói: “Đừng nghĩ linh tinh, em biết anh có hai người bạn gái, em cũng biết anh không muốn làm bọn họ tổn thương, vì thế em sẽ không yêu cầu gì, chỉ mong anh luôn nhớ đến em là được”.
“Dù sao em cũng là người của công chúng, nếu như em sớm có chốn đi về thì như vậy sẽ không có lợi đối với sự nghiệp sau này, anh nói xem có đúng không, cậu chủ của em?”
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô gái, Sở Phàm xấu hổ hoàn hồn lại.
Dường như anh rất thích vai diễn này, “cậu chủ…”, tiếng gọi kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi mất!
Sở Phàm gầm lên một tiếng rồi lại đè Thẩm Lăng Khê xuống, bắt đầu chiến đấu hiệp hai.
Cuối cùng cô gái không còn chút sức lực nào, khóc nức nở xin tha Sở Phàm mới đồng ý bỏ qua cho cô.
Không biết hai người đã tắm uyên ương bao nhiêu lần Sở Phàm mới mặc quần áo cho cô, bế cô đặt xuống giường, nói: “Lăng Khê, em cứ nghỉ ngơi đi nhé, chuyện này cứ giao cho anh giải quyết”.
Thẩm Lăng Khê chẳng mở nổi mắt, giận dỗi nói: “Không giải quyết thì anh làm gì? Bây giờ em đã là người của anh rồi, bị người ta mắng chửi khó nghe như thế, chắc chắn người đau lòng là anh rồi”.
Nghe vậy Sở Phàm lắc đầu cười khổ.
Cho dù Thẩm Lăng Khê trao thân cho anh xuất phát vì thật lòng hay vì chút mưu tính cá nhân thì bây giờ hai người đã xác định quan hệ thân mật, cho dù thế nào anh cũng không thể bỏ mặc được.
Hôn cô mặt cái, Sở Phàm quay người ra khỏi phòng.
Đến văn phòng của Lục Bình, Sở Phàm đẩy cửa vào luôn.
Các nhân viên cấp cao của công ty giải trí Tinh Không đang bàn bạc đối sách, xem làm thế nào giải quyết triệt để chuyện của Thẩm Lăng Khê.
Mà khi bọn họ nhìn thấy Sở Phàm xuất hiện, ai nấy đều kinh ngạc, tất cả đều cảm thấy kỳ lạ, cậu chủ đến khi nào vậy, sao không thấy ai nói gì hết vậy.
Chỉ có vẻ mặt Lục Bình không được tự nhiên cho lắm, ông ta ho khan vài tiếng che giấu sự ngượng ngịu.
Ông ta là ông chủ của công ty, Sở Phàm trèo tường lên tầng hai, cuối cùng vào phòng của Thẩm Lăng Khê, tất cả đều được camera quay lại hết.
Cũng may bảo vệ quản lý phòng camera giám sát là bạn thân từ thời cởi chuồng tắm mưa của ông, vì thế chỉ nói chuyện này cho mình ông biết, mà Sở Phàm ở trong phòng Thẩm Lăng Khê gần bảy tiếng đồng hồ, lúc ấy ông ta cũng có lặng lẽ chạy qua phòng Thẩm Lăng Khê nghe ngóng còn lờ mờ nghe được nhiều tiếng ám muội nên hiểu ngay.
Khoảnh khắc đó tâm trạng của ông ta vô cùng phức tạp.
Thẩm Lăng Khê là do ông ta lăng xê, bây giờ đang lúc ở trên đỉnh cao sự nghiệp thì lại bị Sở Phàm hại.
Tuy Sở Phàm là cấp trên của ông ta, nhưng khi ấy thật sự là ông ta không nén nổi cảm giác món rau tươi ngon ông ta mất công săn sóc bao năm tự dưng bị vặt mất.
“Cậu chủ, cậu tới rồi sao, cậu ngồi đi”.
Nhưng lát sau, Lục Bình đã khôi phục lại vẻ bình thường, vội vàng đứng lên xởi lởi tiếp đón Sở Phàm.