Chàng Rể Phi Thường

Chương 475: Trở mặt không nhận người quen




Làm việc dưới trướng Sở Phàm nhiều năm như vậy ông ta cũng biết rõ địa vị của nhà họ Sở kinh khủng đến thế nào.

Vậy nên Thẩm Lăng Khê có thể trở thành người phụ nữ của Sở Phàm thì cũng là một chuyện tốt.

Ít nhất thì bây giờ Sở Phàm sẽ không từ chối giúp Thẩm Lăng Khê thoát khỏi khó khăn.

“Mọi người thảo luận khá lâu rồi, có kế sách gì hay không?”

Sở Phàm không phát hiện ra vẻ gì kì lạ từ trong ánh mắt Lục Bình, anh chỉ hỏi mọi người.

“Cậu chủ, chúng tôi đã thảo luận qua, chuẩn bị để Lăng Khê mở một concert trong thời gian ngắn”.

Một người phụ trách trong số đó nói.

“Bây giờ tiếng tăm của Lăng Khê kém quá, nếu chỉ đơn thuần phản bác lại thôi thì hiệu quả không cao. Chúng ta chỉ có thể để Lăng Khê lộ diện, dùng tiếng hát của cô ấy đổi lại niềm yêu thích của các fans. Như vậy, tôi tin rằng mức ảnh hưởng của sự việc lần này sẽ tự động giảm xuống.
Nghe vậy Sở Phàm không ngừng gật đầu.

Cách này quả thực hữu hiệu.

Trong showbiz không thiếu gì mỹ nữ. Tuy là nhan sắc của Thẩm Lăng Khê hơn người nhưng cũng không đến mức không ai sánh bằng, thu hút vô số fans.

Điều thật sự khiến các fans yêu quý và ủng hộ cô ấy là giọng hát trong trẻo, có thể chữa lành tâm hồn của cô ấy.

Xã hội bây giờ quá hời hợt, trong tâm mỗi người đều chất đầy những ý niệm xấu. Thà dùng tiếng hát của Thẩm Lăng Khê khơi gợϊ ȶìиɦ yêu và sự ủng hộ của fans đối với cô ấy còn hơn để cô ấy lộ diện và đấu khẩu với đám người trên mạng.

Để họ có thể hồi tưởng lại lý do mà lúc đầu họ chọn yêu thích và ủng hộ Thẩm Lăng Khê.

Nghĩ tới đây Sở Phàm bèn gật đầu đồng tình nói: “Thế việc chuẩn bị cho concert giao cho mọi người nhé. Phía thành phố Đông Hoa không có người của chúng ta, không tổ chức concert cho Thẩm Lăng Khê ở đấy được thì chúng ta tổ chức ở thành phố Vân Hải. Ở đây tôi vẫn có tiếng nói hơn”.
Dứt lời, Sở Phàm bèn gọi điện cho bác Đinh để ông ấy sắp xếp.

Chẳng bao lâu sau bác Đinh đã gọi điện lại báo xong xuôi rồi.

Sở Phàm không hề cảm thấy ngạc nhiên một chút nào.

Dù sao thì cao ốc Thiên Môn là thế lực tài chính lớn nhất ở thành phố Vân Hải. Có thể nói những đầu mối kinh tế hàng đầu của thành phố Vân Hải có cái nào là không liên quan đến cao ốc Thiên Môn chứ?

Số thuế mà cao ốc Thiên Môn đóng cũng như những công trình mà cao ốc Thiên Môn bao thầu đủ để nuôi sống hai phần ba số người dân ở thành phố Vân Hải.

Với thế lực này mà đứng ra tổ chức concert cho Thẩm Lăng Khê thì làm sao?

Kể cả cho người quyền lực nhất ở thành phố Vân Hải đứng ra chứng minh Thẩm Lăng Khê trong sạch thì Sở Phàm tin rằng họ cũng sẽ không từ chối.

Gì cơ?

Giới quan chức không muốn dây dưa với người trong showbiz?
Bốc phét!

Người trong showbiz mà chả phải công dân nước Hoa Hạ à?

Không hiểu cái gì gọi là chính trị và nghệ thuật không biên giới, quan dân đều là người một nhà à?

Sở Phàm thu lại dòng suy nghĩ rồi nói: “Đương nhiên đây chỉ là chuẩn bị một phần. Tôi còn có kế hoạch khác”.

Mọi người đều ngây ra rồi nói: “Cậu chủ, cậu nói đi”.

“Người gây áp lực nhất trong chuyện của Lăng Khê lần này là Châu Lê Phương. Cô bạn thân này quay ra cắn bạn mình vào phút chót, đánh cho Lăng Khê đòn chí mạng. Nếu như cô ấy có thể đứng ra thừa nhận mình bôi nhọ Thẩm Lăng Khê thì tôi nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết!”, Sở Phàm lạnh lùng nói.

“Đúng là như thế”.

Lục Bình gật đầu đồng ý: “Nhưng Châu Lê Phương làm thế này rõ ràng là có người âm thầm cho cô ta tiền. Nếu thế cô ta có ngoan ngoãn nghe lời không?”
“Chuyện này giao cho tôi, tôi giỏi nhất là thuyết phục người khác”.

Sở Phàm nhếch miệng cười.

Những người có mặt tại đó không khỏi run rẩy.

Không biết vì sao mà nụ cười này của Sở Phàm khiến họ có cảm giác rợn hết cả tóc gáy, cứ như thể người đang ngồi trước mặt họ không phải cậu chủ thân thiện mà là một gã ác ma nào đó vậy.

Chuyện đã có cách giải quyết nên mọi người lập tức chia ra xử lý.

Lục Bình vốn cũng định đi nhưng Sở Phàm lại gọi ông ta lại, âm thầm giao cho ông ta một số việc.

Lục Bình nghe xong thì có chút phân vân: “Cậu chủ, như thế này không được lắm nhỉ?”

“Không có gì không được cả, hãy tin tôi”.

Sở Phàm vỗ vai Lục Bình cười để lộ hàm răng trắng.

“Vậy được, tôi nghe theo sắp xếp của cậu”.

Lục Bình trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý.
Trời ngày càng tối.

Cánh phóng viên dưới tầng tòa nhà giải trí Tinh Không cũng đã giải tán bớt, chỉ còn lại vài người đang trực chờ, muốn thấy Thẩm Lăng Khê xuất hiện để phỏng vấn được những tin tức đầu tiên.

Nhưng Thẩm Lăng Khê bây giờ đang nghỉ ngơi. Bị Sở Phàm giày vò đến mức kiệt sức, cô thậm chí không có hơi đâu mà đi suy nghĩ linh tinh. Mệt bở cả hơi làm gì còn sức xuống dưới.

Sở Phàm lại nhảy xuống từ bức tường trong màn đêm không có ai.

“Khả năng trèo cửa sổ từ bao giờ mà trở nên đỉnh thế?”

Không khỏi một suy nghĩ khó hiểu, Sở Phàm lắc đầu đi mất, hòa vào trong màn đêm.

Trong khu phố Bình An, Châu Lê Phương và chồng cô ta đang nhìn một đống “Mao chủ tịch” trên bàn với ánh mắt điên cuồng, nước miếng không kiềm được mà rơi xuống.

“Vợ à, cô giỏi thật đấy. Đăng Weibo một cách thôi mà kiếm được bộn tiền thế này, tận năm triệu tệ! Có năm triệu tệ này thì từ nay về sau cả nhà chúng ta sống sung túc rồi!”, tên béo vui sướng đến run cả người.
Châu Lê Phương cũng hồi hộp đến lệch cả nhịp thở. Cô ta không ngờ rằng đặt bẫy bừa thôi mà lại kiếm được nhiều tiền như thế.

Lúc này, trong mắt cô ta chỉ có chỗ tiền này còn việc thừa nước đục thả câu đối với Thẩm Lăng Khê sẽ gây ra hậu quả gì thì cô ta không quan tâm.

Thẩm Lăng Khê mà cô ta biết đã chết từ sau khi tốt nghiệp cấp 3 rồi. Thẩm Lăng Khê bây giờ là một ngôi sao quốc tế, nổi tiếng trong và ngoài nước nhưng những thứ này thì liên quan gì đến cô ta chứ?

Hai người đã không còn cùng một thế giới từ lâu rồi.

Chẳng lẽ còn mong cô ta phải quan tâm đến chuyện của một ngôi sao quốc tế sao?

Cô ta xứng đáng sao?

Châu Lê Phương thầm nghĩ.

Đương nhiên sâu trong thâm tâm cô ta cảm thấy vui vẻ với những gì mà Thẩm Lăng Khê gặp phải.

Dù sao thì vốn dĩ hai người rõ ràng là xuất sắc như nhau nhưng hồi đó cô ta còn xuất sắc hơn Thẩm Lăng Khê một chút.
Nhưng bây giờ cuộc sống của hai người lại một trời một vực. Làm sao mà cô ta không oán thán căm hận cho được?

Châu Lê Phương lườm chồng mình một cái rồi lạnh lùng nói: “Trình Hạo, sau này anh phải cung kính với tôi vào. Số tiền này là tôi kiếm được, sau này anh mà dám đánh tôi thì đừng mong có được số tiền này!”

“Bà đây sẽ đưa hai đứa trẻ đi tìm chồng mới lại chả vui hơn phải sống với con lợn như anh à?”

“Mẹ kiếp cô nói cái gì cơ?”

Ai ngờ Châu Lê Phương vừa dứt lời thì tên Trình Hạo nổi điên lên.

Hắn ta trừng mắt đỏ lừ nhìn Châu Lê Phương, cắn răng nói: “Cô được lắm Châu Lê Phương, bây giờ có tiền rồi thì trở mặt đúng không? Lại còn định cắm sừng tôi. Cô cứ thử xem, xem tôi có gϊếŧ cô không!”