Chàng Rể Phi Thường

Chương 485: Đến Bermuda




Ngước ra nhìn về mặt biển vô tận, chỉ thấy những ngọn sóng đang dâng trào theo gió biển.

Ở một nơi mà được xưng là “vùng đất chết” này, dường như chẳng có mấy sinh vật hải dương nào tồn tại, không thấy một con chim nào bay qua hay chú cá nào đang bơi cả.

Chỉ có tiếng sóng vỗ vang vọng bên tai, tĩnh mịch lạ thường.

“Đây là Bermuda sao?”

Hàn Nham từ trong phòng đi ra đến bên cạnh Sở Phàm rồi hỏi.

Sở Phàm gật đầu, tuy anh chưa từng đến nơi này, nhưng nếu thuyền đã dừng lại ở đây rồi thì chắc chắn phải có lí do.

“Các thí sinh thân mến!”

Lúc này, loa của du thuyền bỗng vang lên tiếng của thuyền trưởng.

“Chúng ta đã tới đích đến, mời quý vị chờ một chút, chúng ta sẽ tiến vào tam giác Bermuda ngay thôi!”

Nghe vậy, tất cả mọi người trên thuyền đều lộ ra vẻ mặt tò mò, không biết du thuyền sẽ tiến vào khu vực thần bí này kiểu gì.
Lúc này, từ phía xa bỗng vang lên tiếng kèn, một chiếc du thuyền khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của Sở Phàm, trên boong tàu cũng có rất nhiều đầu người đang nhấp nhô.

Chiếc du thuyền này có lẽ đang chở một nhóm con cháu nhà họ Sở đi tập luyện đợt hai.

Sở Phàm híp mắt, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ở đầu tàu.

“Anh cả!!”

Anh đột ngột vẫy tay về phía đầu tàu.

Đúng vậy, người mà Sở Phàm nhìn thấy chính là anh trai cả của anh, Sở Thiên.

Lúc này, Sở Thiên cũng nhìn thấy Sở Phàm, anh ta khẽ mỉm cười, cũng vẫy tay với Sở Phàm.

Hai anh em đã lâu không gặp, nên có rất nhiều điều để nói, nhưng hiện giờ vẫn còn chưa tiến vào đảo Thiên Tinh, nói chuyện không tiện, Sở Phàm đành kìm nén lại sự kích động trong lòng mình.

Rất nhanh sau đó, hai chiếc du thuyền điều chỉnh lại phương hướng rồi tuần tự tiến sát vào khu tam giác Bermuda.
Càng tới gần tam giác Bermuda được đánh dấu trên bản đồ, tất cả mọi người trên thuyền, bao gồm cả Sở Phàm, trong lòng đều thấy lạnh run.

Đây là một loại cảm giác hết sức kỳ quái, không biết có phải là phản ứng tự nhiên với nguy cơ hay không, nhưng Sở Phàm cảm thấy chuyến đi này không đơn giản, thậm chí còn rất nguy hiểm.

“Sở Phàm, anh nghĩ vì sao chúng ta lại có thể tiến vào Bermuda một cách an toàn nhỉ?”, Hàn Nham lo lắng, không ngừng nhìn ngó xung quanh, chỉ sợ du thuyền sẽ đột ngột đụng vào “vách tường không khí” nào đó, khiến thuyền lật chết người.

Sở Phàm cười nói: “Sao tôi rõ được, nhưng nếu Bermuda thật sự có khu tam giác cấm như trong truyền thuyết thì có lẽ chúng ta sẽ tìm được một sơ hở để tiến vào một cách an toàn đấy”.

“Chắc là vậy thôi”.
Hàn Nham gật đầu, nhưng vẫn không kìm được mà nuốt mấy ngụm nước bọt.

Thời gian cứ thế trôi qua, khi du thuyền chạm đến nơi mà mọi người đều cho rằng đó là khu vực chết chóc, thì nó lại hoàn hảo lướt qua.

Đi thẳng được gần mười phút gì đó, nhóm người cảm giác phong cảnh trước mặt đột ngột thay đổi.

Từ một nơi quang đãng không một gợn mây bỗng biến thành một khu vực mây đen giăng kín, sóng đánh ngập trời.

“Má nó, đây là cái quái gì vậy!!”

Du thuyền đột ngột lắc lư mạnh, nước biển đen ngòm dâng cao lên, đập vào thành thuyền.

Một vài người vì không phòng bị nên đã bị sóng đánh rơi xuống biển đen.

“Mau cứu người!”

Sở Phàm vẫn luôn đề phòng, vào lúc sóng biển đánh tới, anh đã nắm chặt tay Hàn Nham, bám chặt vào lan can thuyền, nên mới không bị sóng cuốn đi.
Cuối cùng cũng đứng yên được, anh liền hô lớn với mọi người xung quanh.

Mặc dù những người này sẽ trở thành đối thủ của anh khi lên đảo Thiên Tinh, nhưng trước đó họ vẫn là người nhà họ Sở, là anh chị em có cùng dòng máu với anh.

Nhà họ Sở trở thành dòng họ có phạm vi rộng lớn nhất thế giới không chỉ vì mỗi nội bộ đấu đá nhau.

Nếu vào lúc nguy nan mà không giúp đỡ lẫn nhau, thì nhà họ Sở sẽ không thể đi đến bước này được.

Những người khác khó khăn lắm mới đứng vững được, nghe Sở Phàm nói vậy thì không hề do dự mà lấy phao cứu sinh và dây thừng để cứu những người bị rơi xuống.

Nhưng điều làm bọn họ sợ hãi là…

Những người rơi xuống biển kia vừa mới ngoi lên được, còn chưa kịp kêu cứu.

Thì một cái miệng khổng lồ từ trong biển chồm lên, ngoạm lấy bọn họ, rồi lặn xuống phía dưới.
Giây phút ấy, ánh mắt tuyệt vọng của những người đó đã hằn sâu vào trong tâm trí của những người trên thuyền, không cách nào xóa nhòa.

“Đây… rốt cuộc là sao chứ?!”

Tất cả mọi người đều sững sờ, nhất thời chỉ cảm thấy đáng sợ, không biết nên làm gì.

Vào thời khắc quan trọng, Sở Phàm xông đến hét với đám người: “Tất cả mau về phòng của mình, sóng quá lớn, đứng ở boong không an toàn!”

“Đúng, tất cả về đi!”

Sở Lâm cũng hét lên theo.

Mọi người nghe vậy thì mới phản ứng lại.

Tất cả nhanh chóng trở về căn phòng của mình, sự sợ hãi luôn quanh quẩn trong lòng bọn họ cũng từ từ tiêu tan.

Sở Phàm sầm mặt, đi thẳng tới phòng điều khiển.

Anh là cậu hai của nhà họ Sở, làm gì có ai dám cản anh.

Đến phòng điều khiển, Sở Phàm nhìn ông lão đang trầm ngâm trong phòng.
Người này là thuyền trưởng của du thuyền.

“Tại sao ông không nhắc nhở mọi người rằng ở đây sẽ rất nguy hiểm chứ?!”

Sở Phàm bước lên trước, lớn tiếng chất vấn.

Ông cụ quay đầu nhìn Sở Phàm, bình thản nói: “Cậu hai, mọi người đến đây để tập luyện, chứ không phải đi du lịch. Nơi này được gọi là vùng đất chết là có lí do của nó, tôi không hiểu chỗ này có gì đẹp mà cả đống người đứng trên boong ngắm, giờ xảy ra chuyện thì lại đến hỏi cung tôi?”

“Rõ ràng ông có thể nhắc nhở mọi người mà!”

Sở Phàm biết ông lão nói không sai, nhưng như vậy thì quá sức vô tình.

“Cậu hai!”

Ông lão nheo mắt, lạnh lùng nhìn Sở Phàm: “Chẳng lẽ cậu mong rằng vào lúc đối thủ chĩa dao về phía cậu thì vẫn sẽ nhắc cậu cẩn thận à?”,

“Vào đến Bermuda là đã bắt đầu thời gian luyện tập rồi, tôi không có nghĩa vụ phải chăm sóc và đảm bảo sự an toàn cho mọi người, sống hay chết đều liên quan đến từng bước lựa chọn của mọi người”,
“Giống như lúc nãy, có người bị sóng cuốn trôi, trở thành đồ ăn cho quái vật biển, nhưng có người lại chưa hề đi ra khỏi phòng, bọn họ giờ vẫn rất an toàn, chẳng lẽ là tôi lén nói cho bọn họ biết rằng sẽ có nguy hiểm chắc?”

Nghe vậy, Sở Phàm nhất thời không biết nói sao.

Đúng là như những gì thuyền trưởng nói, sinh tử thật sự đều nằm trong sự khống chế của bản thân, mà bước tiếp theo là sống hay chết cũng đều liên quan đến quyết định ngay trước đó của bản thân.

“Tôi hiểu, đã quấy rầy ông rồi!”

Sở Phàm cúi chào với ông lão thật lâu rồi xoay người rời đi.

Trở về phòng mình, Sở Phàm tắm rửa, thay một bộ đồ mới rồi ngoan ngoãn ngồi trong phòng không đi đâu.

Qua cửa sổ của căn phòng, anh có thể nhìn thấy bên ngoài là sóng biển ngút trời, mây đen giăng kín, ánh chớp xẹt qua.
Cảnh tượng thế này đúng là như ngày tận thế.

Nhưng điều làm anh tò mò là, rõ ràng chỉ một khoảng cách rất ngắn, tại sao bên ngoài kia lại rất yên tĩnh, thậm chí còn không có một gợn sóng nào?

Chẳng lẽ thật sự có một vách tường bằng không khí ngăn cách bọn họ lại sao?