Khoảng hơn một tiếng sau.
Sở Phàm cảm giác du thuyền đã không còn bập bềnh nữa, rồi sau đó anh nghe được âm thanh của thuyền trưởng từ loa truyền đến.
“Các thí sinh thân mến, chúng ta đã cập bến đảo Thiên Tinh, mời mọi người chuẩn bị xuống thuyền. Thời gian tập luyện là hai tuần. Hai tuần sau du thuyền sẽ quay lại đây đón mọi người, thời gian lên thuyền là mười lăm phút, quá giờ sẽ không đón nữa”.
Thông báo chỉ được phát ra một lần, khi kết thúc thì sẽ không còn âm thanh nào nữa.
Sở Phàm giật mình, cuối cùng anh mới hiểu được sự tàn khốc của lần luyện tập này.
Đi ra khỏi phòng thì thấy Hàn Nham đã đợi sẵn anh ở ngoài, hai người cầm theo hành lý đơn giản, rồi đi theo dòng người để xuống thuyền.
Nhìn ra xung quanh thì thấy rằng bọn họ đang ở trên một bến tàu, gần đây sóng biển không quá to, nhưng nếu hướng mắt về phía xa thì có thể thấy những cơn sóng mãnh liệt cùng những tia sấm sét đáng sợ.
“Kỳ lạ thật, rõ ràng là cùng một vùng biển, nhưng cảm giác như bị chia cắt thành nhiều phần khác nhau vậy, mỗi chỗ lại có thời tiết của riêng mình”, Hàn Nham nhìn về đằng sau, sợ hãi nói.
“Trên đời này nhiều sự kỳ lạ mà, cứ làm quen dần đi”.
Sở Phàm híp mắt, nói một cách thản nhiên.
“Anh hai, anh vẫn ổn chứ?”
Lúc này, Sở Lâm từ phía sau bước lên, quan tâm hỏi.
Sở Phàm nhìn anh ta, thấy có một người phụ nữ ở bên cạnh Sở Lâm, mà còn mặc ki - mô - nô, có lẽ là người Phù Tang.
Cô gái thấy Sở Phàm nhìn mình thì lập tức cúi đầu, cung kính chào hỏi.
“Tôi không sao, lần này chúng ta chủ quan quá, nhưng từ bây giờ, nhất định phải cẩn trọng, đều là lần đầu tới đây, cho nên đừng để bị mắc kẹt ở lại”, Sở Phàm nghĩ xong thì nhắc nhở Sở Lâm.
“Dĩ nhiên rồi, anh hai cũng phải chú ý an toàn đấy, em với Hương Nhi đi trước đây”.
Sở Lâm gật đầu, chỉ vào người phụ nữ bên cạnh rồi nói.
“Đi đi, mong là sẽ gặp cậu ở chung kết”, Sở Phàm cười nói.
Sở Lâm gãi đầu, cùng cô gái có tên Hương Nhi rời đi.
Sau khi đến đảo Thiên Tinh, ai cũng sẽ đều là đối thủ cạnh tranh, nên sẽ không hợp nếu cứ thân mật như trước.
Mặc dù đã có người lập nhóm với nhau, nhưng Sở Phàm không muốn vậy, vì lập nhóm chẳng có ý nghĩa gì cả, làm vậy còn đem lại cho bản thân nhiều mối nguy tiềm tàng hơn.
Dù sao thì bạn sẽ chẳng bao giờ biết được người đồng đội mà bạn lựa chọn sẽ phản bội bạn khi nào đâu.
Nghĩ vậy, Sở Phàm và Hàn Nham chuẩn bị rời đi, thì một dáng người cao lớn đột ngột xuất hiện.
“Sở Phàm, cậu có sao không?”
Nghe được tiếng nói này, Sở Phàm liền nở một nụ cười tươi.
“Anh cả!”
Sở Phàm quay đầu lại, vui sướng hét lên.
Sở Thiên mỉm cười rồi thân thiết hỏi: “Lúc nãy đúng là không kịp đề phòng gì cả, trên thuyền các cậu có ai bị rớt xuống biển không?”
“Có vài người của phân nhánh”.
Sở Phàm nói với giọng nghiêm trọng.
Sở Thiên chau mày, lắc đầu: “Lần này thật sự quá nghiêm khắc, mọi người đều không chuẩn bị, nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác, nhà họ Sở có thể đứng trên đỉnh của thế giới là có nguyên nhân của nó, nếu lựa chọn gia chủ đời tiếp theo lại như một trò đùa thì làm sao mà đảm nhiệm vị trí kia được”.
“Anh cả nói phải”.
Sở Phàm gật đầu đồng ý.
“À, anh cả, thuyền của anh rơi mất mấy người?”
“Thuyền bên tôi à?”
Sở Thiên nghĩ một lúc rồi nói: “Có năm người bị sóng cuốn đi mất, nhưng tôi đã cứu lại được rồi”.
“Sao cơ?!”
Nghe vậy, Sở Phàm không ngăn được sự bất ngờ.
Vào lúc nãy, anh còn không thể đứng vững được, thế mà Sở Thiên lại còn cứu người được.
Mà còn cứu năm người một lúc, sức mạnh này thật đáng sợ quá đi?
Sở Thiên không biết Sở Phàm đang bất ngờ vì chuyện này, chỉ cho rằng Sở Phàm đang thấy áy náy vì đã không cứu được ai.
Anh ta bước đến, vỗ vai Sở Phàm rồi an ủi: “Bỏ đi, sống chết có số, cậu đừng áy náy quá, tham gia thử thách dĩ nhiên sẽ phải gặp nguy hiểm rồi, đây là chuyện khó tránh khỏi mà”.
“Em biết”.
Tỉnh táo lại, Sở Phàm cũng mỉm cười, một nụ cười khó coi vô cùng.
Anh cả của anh thật sự rất biếи ŧɦái, mặc dù anh cũng có tiến bộ về thực lực, nhưng cái vỗ vai này vẫn đau kinh khủng.
“Vậy chúng ta chia ra hành động đi, đã bắt đầu kỳ luyện tập rồi đấy. Những người kia đã đi trước cả rồi, chúng ta mà không mau lên thì sẽ bị loại đó nha”, Sở Thiên nghiêm túc nói.
“Vâng, mong rằng sẽ gặp lại anh cả ở chung kết, để được lĩnh giáo tài năng của anh”, Sở Phàm cười khà khà, kích động nói.
Sở Thiên nhìn anh thật lâu rồi cười: “Không thành vấn đề, khi đó tôi sẽ không nhường cậu đâu đấy, đi nhé!”
Sở Thiên vẫy tay với Sở Phàm, đạp chân một cái rồi bay đi như tên bắn, biến mất trong rừng rậm của đảo Thiên Tinh.
“Sở Phàm, chúng ta làm gì bây giờ?”, Hàn Nham hỏi.
Sở Phàm lấy mật thư từ trong túi áo ra, lẩm bẩm: “Đương nhiên là không cần vội rồi, có chuẩn bị thì vẫn hơn chứ, nếu vòng này kết thúc đơn giản như vậy, thì cũng không cần đến hai tuần làm gì, hãy xem nhiệm vụ yêu cầu gì trước đi”.
Nói rồi, anh mở mật thư ra rồi xem thật kỹ.
Nội dung mật thư không nhiều, ngoài việc thông báo thời gian, địa điểm và đồ vật cần tìm của nhiệm vụ lần này ra thì chẳng nói gì nữa cả.
Chỉ nói vật cần tìm nằm ở đỉnh núi trung tâm nhất của đảo Thiên Tinh.
Sở Phàm ngẩng đầu, thấy ở giữa khu rừng rậm là một đỉnh nút cao vút như tòa tháp.
“Được, chúng ta xuất phát thôi”.
Thu hồi tầm mắt, Sở Phàm quay sang nói với Hàn Nham.
Hàn Nham gât đầu, lập tức theo sau Sở Phàm.
Tuy hòn đảo này có vẻ xa lạ, nhưng cũng không khác gì với rừng mưa nhiệt đới của thế giới bên ngoài lắm, rất nhiều cây cao.
Điều này khiến Sở Phàm yên tâm hơn một chút, thật ra, lúc tiến vào Bermuda, anh thậm chí còn cho rằng bản thân đã xuyên không, nhưng hiện giờ thì ổn rồi, ít nhất bọn họ vẫn ở trái đất.
Đi về phía trước là rừng rậm dày đặc, thỉnh thoảng sẽ truyền ra âm thanh gào phẫn nộ của những con thú dữ và cả tiếng đánh nhau.
Chắc là các con cháu nhà họ Sở đang đánh nhau với thú rừng bên trong.
Sở Phàm cũng không muốn xen vào làm gì, mà cẩn thận đi về phía trước.
Đột nhiên, anh ngửi được một mùi thơm kỳ lạ, vô cùng hấp dẫn, nó phát ra từ khu vực đang đánh nhau kia.
“Sở Phàm, có chuyện gì thế?”
Thấy Sở Phàm dừng bước, Hàn Nham bèn hỏi.
“Hàn Nham, chúng ta qua đó xem đi”.
Sở Phàm chỉ về hướng có tiếng đánh nhau, nghiêm túc nói.
Hàn Nham ngẩn ra, Sở Phàm là người không muốn dây vào rắc rối, sao đột ngột lại thay đổi thế này.
Nhưng anh chưa kịp nói gì thì Sở Phàm đã đi nhanh về phía đó rồi.
Sở Phàm thay đổi ý định như vậy chủ yếu là vì mùi hương kia làm anh muốn xen vào chuyện của người khác một lần xem sao.