Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2460




Lời nói của Minh Vũ khiến cho nụ cười của đám hòa thượng lập tức khựng lại, rồi đưa mắt nhìn đi.

Phía trên bóng con rồng cực lớn của sơn cốc có một thứ gì đó tròn tròn, nhìn từ một gốc độ nào đó, nếu như không phải trên bóng con rồng có hòn đá thì còn tưởng rằng con rồng đang đội cái mũ gì đó.

Mặc dù cái mũ này như trong suốt.

Nhưng vô duyên vô cớ lại xuất hiện thêm một thứ mới, điều này khiến trong lòng Minh Vũ không khỏi lo lắng, sợ hãi.

“Chết tiệt, còn tưởng là thứ gì, hóa ra chỉ là một cái bóng mà thôi."

“Cứ tưởng là điều gì to tác lắm, hóa ra cũng chỉ có như vậy. Đám hòa thượng đột nhiên cười cợt thốt lên.

+

“Đại sư, Hàn Tam Thiên tuyệt đối không giống như người bình thường, chúng ta không nên lơ là cảnh giác, nếu không..." Minh Vũ không thèm để ý đến đám người tầm thường này, liền lo lắng nói với lão hòa thượng.

Còn chưa nói xong, đã bị lão hòa thượng ngăn lại, gật gù nói: “Yên tâm đi, lão tăng đã có tính toán. Nhưng những lời bọn họ nói không phải không có lí, cũng chỉ là có thêm một cái bóng mà thôi."

“Nhưng đại sư, Hàn Tam Thiên ngoại trừ có linh hồn của hắn và hồn của ma long ra, thì còn thứ gì nữa chứ?"

“Linh hồn thần thú không phải là bộ phận cơ thể của Hàn Tam Thiên, căn bản sẽ không bị ảnh hưởng của Khởi hồn chú."

Nói ra những lời này, lão hòa thượng bất giác chau mày lại. Mặc dù hắn cho rằng vấn đề không lớn, nhưng lời nói của cao thủ giống như Minh Vũ hắn không thể không cân nhắc.

“Cái gọi là ếch ngồi đáy giếng.Hải nữ quả nhiên là chúa tể của vùng biển, nhưng khi đến với đất liền thì có nhiều thứ còn không biết."Lúc này, vị hòa thượng trung niên đột nhiên lên tiếng.

Vừa dứt lời, Lão hòa thượng lập tức chau mày lại: “Nghiệt súc, không được vô lễ với Minh Vũ thí chủ, ngươi có điều gì khuất tất sao?"

“Sư phụ, đệ tử không dám” Vị hòa thượng rung niên cười cười: “Chỉ là nói lên sự thật mà thôi"

“Hửm?"

“Qủa thật có một bóng đèn treo lủng lẳng trên linh hồn rồng, đây là sự thật. Nhưng có vẻ như mắt của Minh Vũ thí chủ không được tốt lắm." Dứt lời, vị hòa thượng tring niên đưa ánh mắt khiêu khích nhìn Minh Vũ.

Sắc mặt Minh Vũ lạnh đi, muốn tức điên lên. Ngược lại, lời nói này lại khiến cho lão hòa thượng hưng phấn liền hỏi: “Người đã nhìn thấy thứ gì sao?"

“Chẳng qua chỉ là một hòn đá mà thôi.”

Nghe đến đây, tất cả đột nhiên sững người.

Mặc dù sửng sốt nhưng Minh Vũ vẫn không an tâm, nhưng những hòa thượng khác lại phì cười lên.

“Sao lại có hòn đá xuất hiện trên linh hồn rồng chứ?"Minh Vũ cảm thấy kì lạ hỏi.

“Minh tiểu thư, ở đây là sơn cốc, núi là do thứ gì tạo thành? Không phải do đất và đá tạo nên sao?" Tên hòa thượng trung niên khinh bỉ đáp.

“Đại sư huynh, huynh cũng không nên nói như vậy với Minh thí chủ như vậy, người ta là hãi nữ, có thể hiểu hết được vạn vật dưới biển, nhưng lại không thể hiểu được cấu tạo của núi trên đất liền."Có một tên hòa thường như đang trách móc vị hòa thượng tring niên, nhưng rõ ràng đang mỉa mai Minh Vũ.

“Đúng vậy đại sư huynh, sao lại nói người ta là ếch ngồi đáy giếng, Minh thí chủ không hiểu những chuyện ở đây, có thể dễ hiểu mà."

“Được rồi” Lão hòa thượng lúc này liền lên tiếng, kịp thời ngăn cản những lời hà dùa của các tên hòa thượng khác, sau đó hắn lễ độ ngước nhìn về phía Minh Vũ nói: “Đồ đệ của ta hơi cứng đầu nên nói ra những lời ngông cuồng, mong thí chủ không cần phải so đo với chúng

“Nhưng trên núi có đá rơi là chuyện bình thường, huống hồ lúc dùng Khởi hồn chú không tránh khỏi dẫn đến sấm chớp, với ngoại lực tác động như vậy, có một vài hòn đá rơi ra cũng là chuyện dể hiểu"

“Nhưng chỉ sợ đó là sự trùng hợp, đúng lúc hồn người và rồng xuất ra, cũng có hòn đá rơi xuống.

“Trùng hợp?" Nghe thấy lời giải thích của lão hòa thượng, nhưng Minh Vũ lại không thể nới lỏng cảnh giác: “Thật sự là trùng hợp sao?"

Đột nhiên.

Lúc này, vốn dĩ sơn cốc sau khi tia chớp vụt sáng lên liền bắt đầu tối trở lại, đột nhiên tia sáng lóe lên.

Chớp sáng chớp sáng.

Tất cả lập tức hoảng hốt, tiến vài bước về phía trước, nhìn xuống dưới đáy sơn cốc, mặt mày họ lập tức trắng bệch ra.

Trong sơn cốc, hàng ngàn tia điện giống như những con rắn đan xen nhau.

Trên đất, trên đá, trên cỏ, trên cây, khắp nơi đều lóe lên những tia điện.

“Đây...”

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Đám người họ vô cùng kinh ngạc, nhìn cảnh tượng chưa bao giờ thấy như vậy, như thể bên trong có một luồng điện cực lớn phóng ra, nhưng không bị tiêu hao đi, ngược lại phân tán ra khắp nơi.

“Đó là gì?"

Đột nhiên Minh Vũ ngẩng đầu, lần này trùng hợp lúc tia điện lóe lên, hắc lên gương mặt xinh đẹp của cô ta vẻ mặt vô cùng thể thảm.

Nhìn theo hướng mắt của Minh Vũ, tất cả đám hòa thượng đồng thời nhìn đến ngây ngốc.



chapter content