Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2490




Hắn đặt mông ngồi xuống đất, nghiến chặt răng, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.

Sau đó hắn lôi một con dao ra, trong màn đêm thanh kiếm phát ra những tia sáng lóa mắt khiến người khác hoảng hốt.

Nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn, Phù Lí lo lắng hỏi: “Phù Mãng huynh định làm gì vậy?" Phù Mãng có tấm lòng bao dung, trường nghĩa, luôn hi sinh vì người khác, mọi người đều rất rõ chuyện này, mọi người đều luôn tin tưởng. Nhưng con người khi quá đói hoặc ở trong không gian khép kín quá lâu

thì sẽ sinh ra những ảo giác.

Đặc biệt là hoàn cảnh bọn họ đang đối diện, chính là hai sự tồn tại vô cùng tiêu cực.

Vì vậy vào tối hôm qua, trong nhóm có vài đệ tử đã phát sinh ảo giác, hành vi vô cùng kỳ quái, trong lúc cấp bách còn bộc phát sự hung hắn, đáng sợ.

Lúc đó bọn họ vẫn còn sức lực, hơn nữa những đệ tử kia có tu vi thấp, rất dễ để áp chế, nhưng vấn đề là, trong đám người này, Phù Mãng là người có tu vi cao nhất, nếu như thật sự hắn cũng bị ảo giác vậy thì khó

khăn sẽ chồng chất khó khăn.

Điều Phù Lí lo lắng chẳng qua cũng chỉ là chuyện đương nhiên mà thôi.

Phù Mãng không nói gì, đưa ánh mắt quét về những người đang nằm la liệt trong phòng khách.

Thân làm người dẫn đầu ở đây, nhìn thấy khung cảnh thảm hại trước mắt, Phù Mãng đau xót đến mức cắn chặt môi.

Hắn dùng lực để cố gắng chống đỡ bản thân, khó khăn đứng dậy. Nhưng vừa đứng

lên, cơ thể không vững, loạng choạng đâm vào cây cột ở kế bên, mới có thể đứng vững được.

“Ta đi tìm một ít thức ăn"Cú va chạm của Phù Mãng làm thức tính không ít đệ tử đang nhắm nghiền đôi mắt, lúc này chỉ có thể mở miệng giải thích.

Chỉ là bọn họ đang nhắm mắt chứ không phải là ngủ.

Mặc dù nói rằng ngủ chính là cách tốt nhất để tiết kiệm sức lực và quên cảm giác đói khát, nhưng đầu tiên phải chìm được vào giác ngủ trước đã.

Nhưng tình hình trước mắt, cơn đói dữ dội khiến họ không thể nào ngủ được.

Lúc Phù Mãng có hành động, bọn họ lập tức mở mắt ra.

“Tìm đồ ăn sao? Bên ngoài chỉ toàn là xác sống, thì tìm thức ăn ở đâu ra chứ? Nếu như người muốn đi, người sẽ chính là thức ăn cho đám xác sống ngoài kia"Phù Lí lạnh lùng đáp.

“Xác sống thì thế nào, chẳng lẽ Phù Mãng ta lại sợ bọn chúng chứ?"Phù Mãng cứng miệng đáp lại.

“Phù Mãng, người đừng có ngoan cố nữa có được không?" Lúc này Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cũng thều thào lên tiếng: “Bốn ngày không có thức ăn nước uống thì đã là gid, mọi người vẫn có thể chống chọi lại được. Nhưng trong bốn ngày này mọi người đều chiến đấu kịch liệt, tiêu hao sức mạnh đáng kể nhưng lại không có gì bù đắp lại để phục hồi, tất cả bây giờ vì đã quá mệt và quá đói nên không thể cử động, người còn có sức để tức giận hay sao?"

“Đúng vậy, ra ngoài chỉ có thể là đi tìm cái chết mà thôi." Tứ quái lúc này cũng lên tiếng khuyên ngăn.

Các huynh đệ, Phù Mãng ta có thể gặp được mọi người, là diễm phúc cả đời của ta Nhưng bây giờ Hàn Tam Thiên có thể trở về được hay không vẫn chưa biết, chúng ta nhất định phải kiên trì đợi hắn quay về, những cuộc đấu đá đã khiến mọi người vất vả, bây giờ lại không có thức ăn để hồi phục sức khỏe, nếu muốn kiên trì sống tiếp thì có dễ dàng không?"

“Chỉ có giải quyết được vấn đề lương thực, chúng ta mới có sức chờ đợi, mới có sức chông slaij đám xác sống ngày càng đông đúc ở ngoài kia. Nhưng Phù Mãng ta, thân

“Không, tu vi của người còn thấp, tối qua đã vì đói mà ngất đi hai lần, còn sức lực gì nữa chứ? Huống hồ, ngươi là phó minh chủ, nếu ta không có ở đây, thì người sẽ thay ta sắp xếp mọi chuyện"Phù Mãng từ chối.

Sau đó, hắn gật đầu với Phù LÍ, Phù Lí cũng do dự một lúc rồi đồng ý.

“Được, đều ngồi xuống hết đi, không cần tiễn ta, ta sẽ đi từ cửa sau. Người đông sẽ dễ gây sự chú ý với đám xác sống kia"

Nhìn thấy mọi người có vẻ như muốn đứng dậy để cung tiễn hắn, Phù Mãng lập tức xua tay, sau đó dùng dao nhét vào thắt lưng, đi về phía cửa sau của tửu lầu.

Chỉ là sau khi Phù Lý vừa tới của sau, phát hiện cửa vẫn khóa trái như cũ, làm gì giống Với kiểu có người vừa mới đi ra chứ?

Đang suy nghĩ đột nhiên một tiếng động truyền ra từ phòng bếp, Phù Lí chau mày bước tới, đưa mắt nhìn cảnh tượng thông qua khe cửa, cảnh tượng ở đó không khỏi khiến cô run rẩy.