Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2882: "Diệt ma loạn sát." 




Khoa trương hơn chính là công tử lúc đầu dùng ma trảo tấn công Hàn Tam Thiên Viên đột nhiên giống như là một mảnh giấy vụn xông về cơn gió phía trước, gặp gió lớn như cấp mười, trở thành loại yếu thì không nên ra gió, bị thổi khẽ đảo rồi trực tiếp bay ngược.

Ầm.

Thân thể trực tiếp khảm nạm vào phía trên cây trụ to trong phòng khách của thuyền hoa.



Tất cả mọi người bị cơn gió mạnh quét qua xong, vừa mới mở mắt thì liền nhìn thấy một

màn kinh khủng như vậy, nhất thời từng người ai cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

Bên kia, rèm châu cũng rõ ràng bị gió nâng lên, bây giờ mới rơi xuống, theo rèm châu lắc lư, mơ hồ có thể thấy được nữ tử áo trắng nhẹ nhàng buông tay áo dài che mặt xuống, lộ ra dung nhan tuyệt thế.

Mà miệng nhỏ của nữ tử lục y kia rõ ràng lại một lần mở ra, hai con người xinh đẹp cũng tràn ngập chấn kinh.

"Cái này. ." Nàng thì thào lên tiếng, lại không biết nên nói gì mới tốt.

Gần như cùng một thời gian, trên cột gỗ, Viên công tử vô cùng thống khổ hô một tiếng, máu tươi cũng bởi vì hắn há miệng mà không ngừng chảy ra từ khóe miệng.

Hắn lau khóe miệng đầy máu tươi, cúi đầu nhìn vết máu trong tay, một cỗ lửa giận vô danh đang điên cuồng thiêu đốt ở trong

lòng.

Máu, là máu, hắn đường đường là Viên công tử cao cao tại thượng, hôm nay không chỉ bị một tên nhà quê làm nhục mà quan trọng chính là tên nhà quê này lại còn dám

làm tổn thương hắn.

Hắn tiêu dao mấy chục năm, có bao giờ bị đối xử như thế?

Bây giờ tất cả mọi người đều đang khiếp sợ tên ngốc này vì đã đả thương hắn, dù liên tục mấy lần cũng điều như thế.

Không thể, tuyệt đối không thể.

Đồ vật mà hắn mất đi, hắn nhất định phải tự tay cầm về.

Mà Hàn Tam Thiên ở trước mắt nhất định

phải chết.

Loại rác rưởi như Hàn Tam Thiên tuyệt đối không có bất kỳ tư cách gì có thể lấy giẫm lên đầu của hắn.

Hàn Tam Thiên không xứng, trên đời này cũng không có bất kỳ người xứng, bởi vì chính hắn mới là người duy nhất trên đời này đứng ở nơi đỉnh phong.

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên âm trầm cười một tiếng, trên thân có một cỗ hắc khí cũng bắt đầu chậm rãi lan tràn.

"Nhập... nhập ma."

"Viên công tử hắn... Nhập ma."

Nhập ma?

Hàn Tam Thiên mỉm cười, có lẽ người khác khi nhìn thấy chuyện này thì sẽ biến sắc, nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, sẽ có dạng ma nào có thể so sánh được với anh?

Anh chỉ lạnh nhạt ngắm nhìn, thậm chí khinh thường cho hắn cơ hội để xuất thủ trước.

"Ma khí thật mạnh."

"Khiến người ta cảm thấy ngạt thở."

Đám người nhao nhao kinh ngạc, thậm chí cảm thấy một loại bất an mãnh liệt.

"Diệt ma loạn sát."

"Ha ha ha ha ha."

Theo hắn quát một tiếng, rồi cười một tiếng, nhất thời phía trên thuyền hoa, đèn đuốc chớp liên tục, trong lúc nhất thời bên cạnh thuyền hoa có vô số tàn ảnh của oan hồn

xuất hiện, bọn hắn theo gió mà động, phiêu diêu không ngừng.