Mà gần như cùng một thời gian, viên công tử đang khảm trên cột gỗ cũng đột nhiên đánh tới, một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám, tám hóa ngàn vạn.
Chỉ là trong mấy giây ngắn ngủi, trong đại sảnh có lẽ đã tràn đầy thân ảnh của tên ngốc này.
"Cái này... Cái này khiến người ta phải phòng thủ thế nào đây chứ?"
"Quá con mẹ nó hung mãnh, nhưng mà ta thích."
Một đám người chấn kinh xong thì lại âm thầm cùng nhau tán thưởng.
"Lần này, hắn sẽ không còn dự định bất động nữa đúng không?" Ở bên trong rèm châu, nữ tử lục y nói khẽ.
Nhưng sự thật là Hàn Tam Thiên vẫn y nguyên không động, thậm chí nhìn thấy những tàn ảnh này đều muốn cười.
Với loại tốc độ này mà còn không biết xấu
hồ chơi chiêu này với anh sao? Cho dù có ngàn vạn tàn ảnh, nhưng tốc độ không nhanh nổi thì chỉ là một món đồ chơi để người ta khám phá mà thôi.
"Loè loẹt." Hàn Tam Thiên khinh thường lạnh hừ một tiếng.
Một giây sau, Hàn Tam Thiên vẫn bất động.
Ngay sau đó, nhấc chân lên một chút.
"Khoan đã." Đột nhiên, hết thảy bỗng nhiên. dừng lại, liền ngay cả vạn đạo thân ảnh của Viên công tử cũng đột nhiên dung hợp
thành một bản thể ở bên trái Hàn Tam
Thiên.
Theo một tiếng hô khoan đã, không khí hiện trường vốn có chút khẩn trương trong lúc nhất thời hoàn toàn biến mất.
"Sao vậy?" Có người nghi hoặc nói.
"Chuyện này không công bằng." Viên công tử đột nhiên trở lại, nhìn bên trong rèm châu và mọi người ở đây nói.
"Tên ngốc này hẳn là có bảo vật hộ thân đặc thù, cho nên chỉ thủ mà không công,
làm sao tính là anh hùng hảo hán, nếu người có gan thì buồng phòng ngự xuống." Viên. công tử bất mãn nói.
Hàn Tam Thiên đột nhiên cười một tiếng: "Ngươi xác định sao?"
Tê tê cũng như gặp phải quỷ nhìn chằm chằm Viên công tử, hôm nay hắn chân. chính mới gặp được cái gì gọi là không có việc gì làm muốn bị đánh.
Hàn Tam Thiên bất động không tấn công, chỉ đơn thuần phòng ngự, cái này chẳng lẽ còn không phải rất tốt sao?
Tối thiểu cho ngươi đủ cơ hội tiến công, lại. không đánh trả tạo thành bất cứ thương tổn gì với người, dù cho khả năng sẽ khiến cho người dốc lòng tấn công nhưng không thành mà nội tâm sụp đổ.
Nhưng cho dù sụp đổ thì từ đầu đến cuối
cũng chỉ là vấn đề trong lòng mà thôi, còn đỡ hơn là hắn bị Hàn Tam Thiên đánh ngay cả mẹ cũng không nhận ra.
Nhưng cái tên hiếm thấy này lại còn chủ động muốn ăn đòn?
"Con mẹ nó, đây thật sự là yêu cầu biến thái nhất mà ta từng nghe qua." Tê tê bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó phối hợp uống rượu.
"Nói rất đúng, ta nhìn tên nhà quê này căn bản chính là có được một món bảo vật không biết tên nào đó, cho nên vẫn luôn đùa nghịch không biết liêm sỉ, ý chúng ta không biết về bảo vật của hắn cho nên tỏ ra
rất thần bí, rất cường đại."
"Rùa đen có vỏ bên ngoài rất cứng, cho nên dù là chúa tể trong rừng cũng khó có thể xuống tay với nó. Mỗi lần muốn ăn nó thì phải nhịn bởi vì Vỏ cứng, chẳng lẽ tên ngốc này cũng giống như rùa đen trong rừng hay sao?"
"Không sai, ví dụ này vô cùng thỏa đáng."