“Mẹ kiếp, không thể nào, Tô gia đại tiểu thư nhan sắc tuyệt thế nhân gian, nhưng từ trước tới nay chưa từng bước chân ra khỏi cửa nhà, người bình thường căn bản không có cơ hội được chiêm ngưỡng dung mạo của nàng. Cho dù nàng ấy đi ra khỏi nhà, vậy thì nhất định sẽ có người đi theo hộ tống, còn nàng sẽ giấu mình phía sau tấm rèm che, hôm nay..."
“Mẹ kiếp, đây quả thực là kỳ quan trong sa mạc."
“Thật kỳ quái. Đầu tiên là tên Lưu công tử ngông cuồng vênh váo bị lật thuyền, bây giờ lại có thêm Tô gia tiểu thư hạ phàm xuống nhân gian. Này là do trời đất biến thiên, hay là do ông đây vẫn còn ngủ mơ chưa tỉnh vậy?"
Hai chuyện ít có khả năng xảy ra nhất trong sa mạc hôm nay lần đầu tiên xuất hiện, lại còn xuất hiện trong cùng một lần, sao có thể không khiến người ta khiếp sợ cho được?
Đó chính là... người đàn ông trẻ tuổi có thể khiến cho sa mạc hai lần biến động, rốt cuộc là thần thánh phương nào?!
Mà lúc này...
Nơi tráng lệ nhất ở Thành sa mạc chính là Phủ thành chủ. Nơi này có diện tích hàng vạn mẫu, quy mô kiến trúc rộng lớn không nhìn thấy điểm cuối cùng, đứng bên trái. không nhìn thấy bên phải, diện tích mênh mông quả thực khiến cho người ta nhìn mà kinh sợ.
Liền kề với Phủ thành chủ tráng lệ chính là một phủ đệ lấy màu đen trắng làm chủ đạo, tuy không rực rỡ như Phủ thành chủ nhưng lại thắng ở khí thế độc đáo, hai con sư tử bằng ngọc trước cửa lại càng nổi bật rõ sự điệu thấp mà xa hoa của phủ đệ này.
Đây chính là Phủ thiếu chủ của thiếu gia
nhà họ Phương, nhưng hôm nay Phương thiếu gia vẫn chưa đặt chân tới nơi này, bởi vì lễ đại hôn đang đến gần nên Phương thiếu gia vẫn tạm thời ở lại Phủ thành chủ, mà phủ đệ này đương nhiên là để lại cho gia tộc có thế lực nhất, hoặc có thể nói là, gia tộc có quan hệ gần gũi nhất với nhà họ Phương Lưu gia!
Lúc này, trong đại sảnh của Phủ thiếu chủ, gia chủ nhà họ Lưu đang ngồi cùng mấy vị trưởng lão, mặc dù Phủ thành chủ bên cạnh đã sớm giăng đèn kết hoa, ngồi trong Phủ thiếu chủ cũng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng.
Nhưng mà giờ phút này, khuôn mặt của tất cả mọi người trong Phủ thiếu chủ lại tràn đầy vẻ u sầu.
“Báo!"
Một người hầu vội vàng đi vào, quỳ xuống hô lên.
“Đứng dậy đi." Gia chủ nhà họ Lưu – Lưu Đào nhíu mày quát khẽ.
“Vâng." Người hầu kia đứng dậy, sau đó
cung kính nói: "Tất cả thám tử của tám đội đã đến.”
“Tốt lắm, mau mời vào." Lưu Đào vội vàng nói.
Đợi người hầu lui xuống, Lưu Đào lúc này mới cùng các trưởng lão nhìn nhau cười.
“Sa mạc càng ngày càng nóng hơn, mỗi năm cơ hồ đều không ngừng tăng thêm một độ".
“Mỗi năm tăng thêm một độ, nhìn thì có vẻ không lớn, nhưng thực tế lại khủng bố vạn
phân"
“Nước ấm nấu ếch, hiện giờ sa mạc này đang dần biến thành nước ấm, mà chúng ta chính là những con ếch tội nghiệp"