Mỗi năm tăng thêm một độ, nhìn thì quả thực không quá nóng, người bình thường thậm chí trong vòng ba đến năm năm cũng không thể nhận thấy sự khác biệt. Nhưng nếu so với thời điểm chúng ta xây thành ở nơi sa mạc này, hàng ngàn năm cũng chỉ tăng lên phẩy mấy độ, biến hóa này quả thực quả kinh người.
“Nếu tình trạng này vẫn cứ tiếp tục kéo dài, vậy thì không bao lâu nữa, mảnh đất mà chúng ta quen thuộc sẽ không còn tồn tại bất cứ vật sống nào.”
"Trước mắt các thám tử từ tám đội đã trở lại, ta tin rằng bọn họ sẽ mang đến cho chúng ta một vài tin tốt.” Lưu Đào gật gật đầu, vẻ mặt tương đối thả lỏng.
Gần như đúng lúc này, tám người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen bước vào đại sảnh.
“Bái kiến gia chủ cùng các vị trưởng lão Tảm người đã được huấn luyện kỹ càng, gần như đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói.
“Đều là người trong nhà, không cần khách sáo như vậy, mau đứng lên đi." Lưu Đào vội vàng nói.
Tám người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng đứng dậy.
“Các ngươi đã đi gần ba năm rồi, có thu hoạch được gì không?" Lưu Đào nhẹ giọng cười nói, trong mắt tràn ngập khát vọng.
Lúc đầu phái người đi Lưu Đào đã phát lệnh tử cho cả tám đội, nếu như chưa tìm thấy tin tức thì không được quay trở lại. Hôm nay cả tảm đội đồng thời trở về, nhất định là có tin tốt.
“Bẩm báo gia chủ, ba năm qua chúng ta đã trèo đèo lội suối, gần như tìm khắp sa mạc cùng những nơi trong phạm vi hàng nghìn dặm nhưng vẫn luôn không tìm được tin tức gì, vậy nên ba năm nay, chúng ta chưa từng quay lại Lưu gia"
"Thật không may là sau ba năm, chúng ta vẫn chưa tìm thấy nó. Nhưng..."
“Chúng ta đã biết được tung tích của nó."
Nghe được nửa câu đầu, khuôn mặt của Lưu Đào và các trưởng lão đã xám như tro tàn, nhưng khi nghe đến nửa câu sau, bọn họ cũng coi như trong tuyệt vọng nhìn thấy một tia hy vọng.
Có tin tức cũng tốt, ít nhất là so với đá chìm đáy biển tốt hơn rất nhiều.
Dù có thông tin đi chăng nữa thì ít nhất cũng tốt hơn nhiều so với việc chìm xuống biển.
“Nói cũng kỳ lạ, ba năm nay cơ sở ngầm của chúng ta trải rộng khắp nơi, nhưng chúng ta vẫn không thể nào cảm ứng được khí tức của nó. Cho đến vài ngày trước, chúng ta mới phát hiện ra điều bất thường ở một thôn trang".
“Thôn trang?" Lưu Đào cau mày.
“Ở một nơi rất xa bên ngoài sa mạc." Một thuộc hạ giải thích.
Lưu Đào gật đầu: “Sau đó thì sao?"
“Người của chúng ta có hạn, không thể đóng quân ở tất cả mọi nơi, vì vậy sau khi phát hiện ra liền lập tức đuổi tới. Nhưng điều kỳ lạ là, thôn trang mà chúng ta đã từng dò xét qua vài năm trước đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa." Thuộc hạ đáp lời.
“Người có thể trốn, nhưng các kiến trúc trong thôn trang thì sao có thể giấu đi được? Thôn trong đó phảng phất như trong một đêm liền không tồn tại, ngay cả trên mặt đất sau một đêm cũng mọc lên rất nhiều cỏ dại, giống như là nơi đó chưa từng có người ở vậy"
“Còn có chuyện lạ như vậy?" Lưu Đào tiếp tục cau mày.
“Chuyện đó mặc dù kỳ lạ, nhưng càng kỳ lạ hơn nữa là khí tức kia không hề biến mất cùng với sự biến mất của thôn trang, mà là một đường hướng tới Thành sa mạc Thuộc hạ nói xong liền nhìn về phía Lưu Đào.
"Cái gì?!" Gần như là cùng lúc đó, Lưu Đào và các vị trưởng lão đều đồng loạt lo lắng đứng lên.