"Có người rất biết cách trở mặt, một giây
trước còn ngồi châm chọc, hiện tại lại dùng tới kiệu lớn tám người khiêng, ta thật sự muốn biết hiện tại trong lòng Sài lão tiên sinh có cảm tưởng gì." Lục Châu đối với cách làm này hiển nhiên khịt mũi coi thường, lạnh giọng giễu cợt nói.
Phương Tuấn mới vừa rồi còn xem Hàn Tam Thiên người ta như rác rưởi, khoanh tay đứng nhìn không cứu người cũng thôi đi, còn mở miệng trào phúng, bây giờ lại diễn trò xiếc này.
Nhưng mà tên ngốc này chẳng lẽ không biết, nâng chân thái của một người thì sẽ làm bị thương một đại nhân vật bên cạnh
sao?
"Sài lão tiên sinh cũng sẽ không ngại." Tô Nhan nhẹ nhàng lắc đầu.
Nghe nói như thế, Lục Châu bỗng nhiên có bất mãn, tại sao tiểu thư lại giúp người khác nói tới nói lui? Huống chi, Sài lão tiên sinh làm sao lại không tức giận?
Đừng nói đại kiệu tám người khiêng, xem như là cỗ kiệu bình thường nhưng đối đãi khác nhau như thế cũng làm cho người ta vô cùng khó chịu, huống chi còn là Sài lão tiên sinh, loại người đức cao vọng trọng này.
Nhưng mà khi Lục Châu chuyển ánh mắt nhìn sang Sài lão tiên sinh, đã thấy trên mặt hắn đang mỉm cười, không có bất kỳ ý không vui nào.
"Đây là ý gì?" Lục Châu nhíu mày.
"Lát nữa người sẽ biết." Tô Nhan nhẹ giọng cười một tiếng.
Khi Lục Châu không biết đây rốt cuộc là ý gì thì lúc này Hàn Tam Thiên đã được mời vào trong kiệu, mà gia chủ nhà họ Phương cũng chậm rãi đi tới, nhìn Tô Nhan một cái, cười nói: "Nhan nhi, cùng lên kiệu để hồi phủ được không?"
Không phải vừa rồi còn nói đến tối mới đãi tiệc sao? Thế nào lại đột nhiên để cho tiểu thư cùng hồi phủ?
"Được." Tô Nhan ngược lại rõ ràng, nhẹ giọng hồi đáp.
Nghe Tô Nhan trả lời như vậy, lúc này trên. mặt gia chủ nhà họ Phương cuối cùng cũng lộ ra nụ cười yên tâm, sau đó nhìn về phía Lục Châu: "Lục Châu, người đi đầu về biệt viện, đem đồ vật của Nhan nhi thu thập xong xuôi, chút nữa ta sẽ phải người tới đón các ngươi hồi phủ."
"A?" Lục Châu sững sờ.
"Bằng hữu của Nhan nhi ở lại bên trong phủ thành chủ dưỡng thương, đương nhiên Nhan nhi cũng nên ở trong phủ." Gia chủ nhà họ Phương cười nói.
Lục Châu càng sững sờ, đại hôn của nhà họ Phương sắp đến, mỗi tân khách đều có chỗ Ở cố định, mỗi một nơi khác nhau cũng tương đương với trình độ tôn quý đối với nhà họ Phương.
Cho nên nhà họ Lưu có phủ thiếu chủ, nhà họ Tô có biệt viện, đại gia tộc khác cũng có chỗ ở.
Nhưng vào Ở phủ thành chủ, không có bất kỳ ai cả.
Bây giờ, gia chủ nhà họ Phương lại đột nhiên mời nhà họ Tô tiến vào phủ thành chủ, điều này sao lại không khiến người ta sinh lòng kỳ dị chứ?
Nhìn vẻ mặt Lục Châu ngây ngốc, Tô Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, có câu một người đắc đạo, gà chó thăng trời, Lục Châu không phải không rõ, chỉ là, nàng căn bản nghĩ không ra Hàn Tam Thiên người kia...