"Lên kiệu..."
Sau khi Phương Tuấn hô to một tiếng, cỗ kiệu chậm rãi nâng lên, một đoàn người hướng về phía phủ thành chủ chậm rãi đi đến...
"Trâu bò, thiếu hiệp kia thật sự mẹ nó quá trâu bò."
"Mặc dù Tụ Anh Các đã bị hủy, nhưng danh tiếng lại càng thêm vang dội, ai có thể nghĩ đến bên trong một Tụ Anh Các nho nhỏ vậy mà có một ngày xuất hiện người tàng long ngọa hổ"
"Được nhà họ Phường dùng đại kiệu tám người khiêng mời đến phủ thành chủ, càng làm cho Sài lão tiên sinh lui bước, đây quả thực là một bước trèo lên trời, đi đến đỉnh cao nhân sinh."
"Chẳng trách ngay cả Tô tiểu thư cũng phải ngoài ý muốn vì hắn xuất đầu lộ diện, người này không đơn giản."
Sau khi bọn người Hàn Tam Thiên rời đi, một đám quần chúng vây xem vẫn còn thao thao bất tuyệt nói về chiến tích của Hàn Tam Thiên, sau khi rung động thì đồng thời một đám người lại nhao nhao cảm thấy may mắn, tối thiểu bọn hắn có thể nhìn thấy một trận chiến oai hùng như thế.
Bởi vậy, trong thời gian cực ngắn, toàn bộ mọi người bên trong Hoang Mạc Chi Thành đều nói chuyện này say sưa, trong lúc nhất thời trở thành chủ đề được bàn tán đứng đầu.
Mà lúc này, bên trong phủ thành chủ.
Hậu viện phía tây.
Đây vốn là hậu viện xa hoa nhất bên trong phủ thành chủ, đặc biệt an bày cho hậu cung phi tần của thành chủ, nhưng hôm nay lại đưa sắp xếp hai phòng cho khách.
Mấy nữ hầu vừa làm xong công việc ở hậu viện phía tây, vừa mới lui ra ngoài, mấy nữ hầu khác bước nhanh chạy tới: "Nè Đông Cúc, nghe nói hậu viện phía tây mới có thêm khách đến sao?"
Cho dù phủ thành chủ to lớn nhưng bọn hạ nhân không phải có thể du đãng bốn phía, lúc rảnh rỗi thì chỉ có thể nghe bát quái.
Nữ hầu gọi là Đông Cúc cười khổ một tiếng: "Kia là đại tiểu thư nhà họ Tô và nữ hầu của nàng, Lục Châu."
"Người của nhà họ Tô? Nhà họ Tô không phải có biệt viện tu dưỡng sao? Sao lại chạy tới nơi này? Vậy một phòng còn lại là ai?" Cô hầu gái hỏi.
Nàng vừa mới nói xong, một đám nữ hầu đều trông mong nhìn qua bọn người Đông Cúc.
"Nam nhân." Đông cúc cười khổ một tiếng.
"Nam nhân?" Một đám nữ hầu lập tức kinh hãi.
"Đông Cúc, không phải người đang nói đùa chứ? Trong phủ thành chủ quy tắc nghiêm ngặt, đừng nói là nam nhân, xem như thiếu chủ nhà họ Phương cũng tuyệt đối không được dừng chân tại hậu viện, sao có thể có nam nhân nào ngoại trừ thành chủ ở lại đây?"
"Đúng vậy, Đông Cúc, người đừng gạt chúng ta vui vẻ."
Trong phủ thành chủ, tất cả tôi tớ đều là nữ nhân, cho nên từ trước đến nay chỉ có nữ hầu và các phi tử ở chỗ này, thậm chí ngay cả thị vệ nơi này cũng hoàn toàn là nữ binh.
Những trưởng lão kia và nhóm tinh nhuệ cơ bản đều ở viện phía trước, hậu viện to như vậy, nhưng nam nhân duy nhất mỗi ngày đến đây chính là thành chủ.
Cho nên, nhóm nữ hầu có rất nhiều nghị luận bí mật, nói đoán chừng thành chủ là người vô cùng sợ bị phản bội, cho nên mới quản lý hậu cung nghiêm ngặt như thế.
"Đúng là một nam nhân, hơn nữa, còn ngồi
đại kiệu tám người khiêng đến đây." Đông Cúc chân thành nói.