Phương Khôn gật gật đầu, vừa ngồi xuống vừa như hữu ý vô tình quét mắt qua Lục Châu và Tô Nhan dang ngồi ở một bên. Hai người họ chính là hai vị mỹ nhân xinh đẹp nhất trên sa mạc này, làm gì có tên nam nhân nào chưa từng động lòng qua cơ chứ?!
“Phải rồi, cha, chẳng phải buổi yến tiệc lần này là để thiết đãi Băng Thần sao? Sao không thấy Băng Thần ngồi ở đâu vậy?" Phương Khôn nghi hoặc hỏi.
Phương Biểu nghe xong liền ha ha cười một tiếng, liếc mắt nhìn khách khứa ngồi bên dưới rồi cười nói: “Băng Thần hẳn là đã tới rồi, nhưng ngài ấy sẽ tùy ý chọn một chỗ ở dưới kia, hoặc là bên ngoài, hoặc là bên trong đại sảnh, không ai biết cả".
Nghe xong lời này của Phương Biểu, sau đó lại nhìn vào ánh mắt ông ta, trong lòng Phương Khôn lập tức hiểu ra lời này của cha mình là có ý gì, trong lòng cũng nhất thời
sinh ra một kế.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của hắn ta không khỏi lộ ra một tia đắc ý...
Phương Khôn cười xong, gật gật đầu: "Xem ra, Băng Thần lại muốn vui cùng mọi người."
Sau đó, hắn đổi giọng: "Cha, nếu Băng Thần đã gương mẫu như thế, dù sao ngày mai cũng là đại hôn của con, hôm nay những người tham gia yến tiệc này thì hẳn là ngày mai cũng sẽ tham gia hôn lễ, nhân dịp tất cả mọi người đều đang ở đây, vậy con xin mượn sự hiện diện của Bằng Thần, mượn hoa hiến phật, kính một lần rượu cho chư vị để bày tỏ tôn kính, đồng thời cũng có thể bài trừ phiền não cho ngày mai."
Vừa mới nói xong, lập tức có những người ngồi ngồi ở phía trước lên tiếng nịnh bợ, dù
sao vào ngay hôm nay tình thế đã sáng tỏ, rất có khí thế của gia tộc đứng đầu hoang
mạc, đương nhiên chuyện lấy lòng là không thể thiếu được.
"Hiền chất quả nhiên cư xử hợp đạo lý, nhà họ Phương có người như vậy thì tương lai còn lo gì."
"Nói không sai, Phương hiện chất an bài có thứ tự, sắp xếp quy củ, làm chuyện gì cũng có bài bản hẳn hoi, tuy mời rượu chỉ một việc đơn giản nhỏ như thế, nhưng lại có thể từ trong đó mà nhìn thấy được phẩm hạnh."
"Quan trọng nhất chính là từ một chuyện
nhỏ này có thể nhìn thấy Phương hiền chất làm người hiền lành, cho dù phía dưới có vô số khách khứa, nhưng đều có thứ tự tôn ti, mà Phương hiện chất thân là công tử nhà họ Phương lại có thể cùng ngồi hưởng ân huệ, thật sự khiến chúng ta rất vui mừng."
Nghe tới những lời khen giả tạo này, mặt ngoài Phương Khôn làm ra vẻ lạnh nhạt mỉm cười, trên thực tế trong lòng sớm đã nở hoa.
Phương Biểu rất hài lòng biểu hiện của con trai, hiển nhiên, hắn rõ ràng muốn khơi thông cho Phương Khôn, chính là hi vọng Phương Khôn có thể lĩnh ngộ tầng hàm nghĩa này, rất rõ ràng đứa nhỏ này làm được.
Mời rượu đương nhiên không phải là điều bọn hắn muốn, mấu chốt là muốn ở trước mặt Băng Thần giả và giả vịt giành lấy hảo cảm, càng quan trọng hơn chính là cho dù Băng Thần ngồi ở phía dưới, nhưng Phương Khôn mời rượu mỗi một vị thì kiểu gì cũng sẽ kính đến trước mặt Băng Thần.
Chuyện này trên thực tế chẳng phải cũng là đối mặt với Băng Thần, chứng tỏ có quen biết hay sao?
Đây là muốn trải đường cho nhà họ Phương, càng là trải đường cho Phương Khôn.
Say cạn vò rượu, vì hắn mà không vì rượu.