"Đứa con này chỉ là dày công tu dưỡng ở mức căn bản mà thôi, chư vị thực tế đã quá đề cao hắn, hắn còn cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa, sau này còn mong nhận được nhiều sự quan tâm của các vị thúc phụ tiền bối." Phương Biểu vui vẻ nói.
Đám người cười liên tục gật đầu.
Phương Biểu vừa nhấc lông mày nhìn về phía Phương Khôn, nói: "Được rồi, nếu như thế thì người kính rượu đi."
y
Chỉ một lát sau, mấy thị nữ tay bưng khay, mấy thủ vệ cầm bình rượu đi đến bên cạnh Phương Không
"Hành lễ trước tiên phải kính chư vị tiền bối ở đây." Vừa mới nói xong, hắn đứng dậy tiếp nhận rượu trong tay thị nữ, rồi mới kính rượu cho từng người đang ngồi.
Đám người nhẹ nhàng cười nhìn Phương Khôn rót rượu, chờ rượu đầy, sau khi Phương Khôn nâng chén, đám người cũng giỏ chén rượu lên.
"Chư vị tiền bối, mời."
"Mời."
Một chén rượu uống vào, niềm vui tràn trề.
Phương Khôn bái lễ một cái, hơi các từ, sau khi mọi người gật đầu ra hiệu thì mang theo thị nữ và thủ vệ rất nhanh lại chuyển sang bàn khác.
Tô Nghênh Hạ ngồi ở phía sau rèm châu, buồn bực ngán ngẩm.
Dựa theo quy củ và tập tục, đêm trước tân hôn, tân nương không được lộ diện trước mặt người không thuộc nhà mẹ đẻ, càng
không thể cùng nhà trai gặp nhau, cho nên cho dù thân ở nhà họ Phương nhưng chỗ ở của nàng không người quấy rầy, dù ra mặt thì cũng chỉ ngồi ở phía sau rèm châu.
Nếu không phải sợ bọn người Đông Cúc bị phạt, nàng thực tế không muốn tới nơi này, cho dù bên ngoài náo nhiệt vạn phần, nhưng lại không liên quan tới mình.
Nàng đột nhiên nhớ đến hôn lễ kia của nàng cùng Hàn Tam Thiên, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười khổ.
Cười là ngọt, là bởi vì hôn lễ đó là hồi ức tốt đẹp nhất của nàng và Hàn Tam Thiên, còn khổ là bởi vì cảnh còn người mất, mà người nàng yêu nhất kia lại không biết đang ở phương nào.
"Đông Cúc." Tô Nghênh Hạ đột nhiên mở miệng.
"Thiếu phu nhân." Đông Cúc nhẹ giọng khom người ở bên cạnh chờ phân công.
"Giúp ta lấy chút rượu tới."
"Thiếu phu nhân ngài muốn uống rượu?" Đông cúc sững sờ.
Đông Cúc cuống quít cười một tiếng, tranh thủ thời gian rót rượu.
Ngược lại cũng không phải không thể chỉ là khiển Đông Cúc kinh ngạc không thôi, dù sao đây chính là lần đầu tiên từ khi theo hầu Tô Nghênh Hạ đến nay, nàng nghe được Tô Nghênh Hạ chủ động muốn ăn uống gì đó.
Trước kia những thức ăn chuẩn bị sẵn thì phần lớn nàng cũng không hề ăn.
Một chén rượu đổ xuống, ngón tay thon dài mảnh khảnh của Tô Nghênh Hạ nhấc lên một chút, nâng chén ngẩng đầu uống vào.
Đối rượu giữa trời, chỉ là Tam Thiên, người có thể cảm nhận được không?
Mà lúc này, trên thao trường ở ngoài điện, Hàn Tam Thiên cũng đang ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, chậm rãi nâng chén.
Mỗi khi gặp trăng tròn sẽ nghĩ đến giai nhân, Nghênh Hạ, ngươi có thể nghe thấy không?
Bên cạnh anh, tê tê đang ăn uống thả cửa.
Đột nhiên, đám bà tám kích động bên cạnh
nhảy dựng lên, thật sự khiến tê tê đang ăn uống sảng khoái giật nảy mình...