Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3456:






Nếu như đây là giả chết, vậy Hàn Tam Thiên thật đúng là phải khen một câu, cây côn nhỏ này vẫn thật biết diễn, mặc dù lớn lên không phải người,



nhưng làm ra chuyện còn muốn khôn ngoan hơn

người.



"Được rồi, đừng giả bộ nữa, nếu người còn tiếp tục giả bộ, đừng trách ta không khách khí." Hàn Tam Thiên nói, cầm nó trực tiếp khoa tay, đặt nó ở dưới búa.

Chẳng qua suốt cả nửa ngày, Tiểu Hắc Côn lại vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, khiến Hàn Tam Thiên trong lúc nhất thời vẫn thật sự có chút choáng váng, chẳng lẽ thật đúng là bị búa Bàn Cổ đánh cho một búa bổ chết rồi?

Suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng không bài trừ loại khả năng này, mặc dù Tiểu Hắc Côn này vẫn khiến người ta thấy kỳ quái, nhưng chống lại búa Bàn Cổ



là loại vận khí chi vương, cũng đúng là quá khi dễ

người.

Mặc dù bây giờ búa Bàn Cổ gần như cũng được xem là không có khai quang, nhưng có câu rất hay, lạc đà gầy, chung quy vẫn to lớn hơn ngựa.

Nhưng mà cũng chính bởi vì trạng thái của búa Bàn Cổ như thế và thuộc tính trâu bò của nó, mới khiến cho Hàn Tam Thiên không sử dụng bất luận năng lượng gì để tránh bị nó hấp thu, đồng thời có thể có

đồ vật đánh bại hắn.

"Ngươi muốn chết thật, vậy được, ta hu hồi người vào không gian trữ vật." Dứt lời, Hàn Tam Thiên đưa

tay liền muốn hành động.



Nhưng gần như vào lúc này, Tiểu Hắc Côn bỗng có

chút nhúc nhích, cho dù dị thường nhỏ bé, nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, sớm đã đầy đủ để

phát giác.

Tên ngốc này quả nhiên là đang giả chết.

Chẳng qua là tiếp xúc ở khoảng cách gần, hiển nhiên càng khiến Hàn Tam Thiên đối với đồ chơi

này hiếu kì, mà không phải tức giận.

Nó hoàn toàn không có đặc trưng của sinh mệnh,

cho nên đừng nói là người xem như ngay cả quái vật nó đều không xứng, bên trong côn thể cũng hoàn toàn không có bất kỳ cái gì có thể chấn động, cho nên, nó cũng không thể nào là khí linh hay Kiếm Hồn gì cả.



Nó chỉ là đơn thuần một cái hắc côn, mặc dù không biết chất liệu đến tột cùng là cái gì, nhưng cảm nhận lại là trường côn màu đen phi thường bình

thường.

Nhưng...

Nhưng chính là vì một thứ đồ chơi đơn giản như thế, thuần túy như thế lại có bản lĩnh và hành vi mà thường nhân khó mà tưởng tượng, nếu như không phải Hàn Tam Thiên tận mắt nhìn thấy, anh thậm chí cũng sẽ không tin tưởng, trên đời này còn có thể có

loại vật này.

"Ngươi đến cùng là thứ đồ chơi gì?" Hàn Tam Thiên nhịn không được nhíu mày nói.



Hỏi một câu, nhưng đồ chơi kia lại không có phản

ứng chút nào.

Hàn Tam Thiên đương nhiên không cam tâm, lòng tràn đầy hiếu kì sao có thể tiêu hóa hết? Tiếp tục bổ sung, nói: "Còn nữa, tại sao người lại công kích ta?"

"Ta con mẹ nó, nếu như nhớ không lâm, ngươi là đồ vật thuộc về ta."

"Chẳng lẽ, bởi vì ta ném người vào bên trong những chất lỏng xanh biếc này, cho nên tiểu tử ngươi trả

thù ta?"

Hàn Tam Thiên hiển nhiên giống như tiểu bằng hữu treo đầy dấu chấm hỏi trên mặt, chờ đợi đồ chơi kia đáp lại, chỉ là, đồ chơi kia lại vẫn giống như vừa rồi,



nằm ở trong tay Hàn Tam Thiên không nhúc nhích.

Cho dù Hàn Tam Thiên một lần nữa đưa nó đến bên trên lưỡi búa để uy hiếp, nó cũng vẫn như thế.

Chẳng lẽ chết thật rồi?

Đột nhiên, ngay khi Hàn Tam Thiên nghi hoặc vạn phần, ánh mắt của anh một lần nữa hội tụ, anh nghĩ anh hiểu được rồi, chẳng lẽ là bởi vì nó?