Nhớ tới chuyện này, Hàn Tam Thiên nhìn về phía
chất lỏng màu xanh lục kia ở trên mặt đất.
Trước đó nó cũng không có phản ứng, nhưng từ khi ném nó vào bên trong chất lỏng màu xanh lục kia
thì nó lại chuyện động.
Nó lúc đầu cũng có phản ứng, nhưng sau khi bị một búa búa Bàn Cổ chém xuống, tên ngốc bị đánh đến phun ra chất lỏng xanh biếc thì nó lại bất động rồi.
Hết thảy mọi thứ tựa hồ đều liên quan đến những chất lỏng màu xanh lục kia.
Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn Tiểu Hắc Côn trong tay, mặc kệ nó, dù sao nó cũng đã thành dạng này rồi, không bằng ngựa chết chữa như ngựa
sống.
Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên vận khởi năng lượng bao trùm Tiểu Hắc Côn, trực tiếp mang theo nó liền một đường dò xét đi tới mặt đất, sau đó trực tiếp ngâm nó vào bên trong chất lỏng xanh biếc.
Quả nhiên, ở trong chất lỏng xanh biếc, nó rất nhanh liền giống như lúc trước, bốc lên rất nhiều
bong bóng, vang lên không ngừng.
Mà Tiểu Hắc Côn vốn đã bị khống chế, cũng tựa hồ một lần nữa có sức sống.
"Xoạt!"
Theo chất lỏng xanh biếc bạo lên, khống chế của Hàn Tam Thiên lập tức bị xông phá. Tiểu Học Công
vậy mà giống như lúc trước, một lần nữa bay lên.
Sau khi xoay quanh ở giữa không trung một cái, thứ đồ chơi này một lần nữa nhìn chằm chằm nhắm ngay Hàn Tam Thiên, tựa hồ tùy thời sẽ phát động công kích.
"Con mẹ nó, người còn tới?" Hàn Tam Thiên phiền muộn, nhìn xung quanh mình, bay khỏi búa Bàn Cổ, đứng giữa không trung, sau đó nắm chặt trong tay, búa Bàn Cổ lại lần nữa trở về trong tay.
Nhìn thấy búa Bàn Cổ, Tiểu Hắc Côn rõ ràng có chút lui về sau mấy mét, mặc dù không có biểu lộ của con người, nhưng động tác của nó cũng đã nói rõ tên ngốc này đã sợ rồi.
Nhìn nó như thế, Hàn Tam Thiên mỉm cười, trên mặt không khỏi có chút đắc ý.
Bà nội người, muốn chơi với ta, người chơi nổi sao?
Chẳng qua, tựa hồ cảm nhận được Hàn Tam Thiên khinh miệt lại cười đắc ý, Tiểu Hắc Côn cũng rõ ràng bị nâng lên lửa giận, bỗng nhiên tăng tốc độ hướng thẳng đến Hàn Tam Thiên đánh tới.
"Con mẹ nó, người thật sự đến sao?" Hàn Tam Thiên hô to một tiếng, rất là phiền muộn.
Dù sao thì anh ngược lại cũng không sợ, đã tìm được thứ có thể đối phó với tên ngốc này, đương nhiên không chỉ không hoảng chút nào, trái lại đã tính trước, thậm chí từng bước đều mang theo tính
chất trêu chọc.
Tên ngốc này căn bản không nóng nảy tiến công, mỗi lần đều để Tiểu Hắc Côn sắp đánh tới trước mặt anh, lợi dụng tốc độ đột nhiên kéo dài khoảng cách, rồi mới chờ người ta còn chưa lấy lại thăng bằng thì anh lại giơ tay lên liền trực tiếp bổ tới.
Chặt cũng thôi, Tiểu Hắc Côn thật sự vội vàng trốn tránh, nhưng quay đầu lại mới phát hiện, tên ngốc này căn bản chặt một nửa lại thu về, rõ ràng là đang đùa giỡn Tiểu Hắc Cốn.
Nếu như Tiểu Hắc Côn thật sự có cảm xúc như người, có thể nói chuyện, nhất định sẽ nhảy lên trên xà nhà chống nạnh mắng to Hàn Tam Thiên, người là tiểu nhân hèn hạ.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên vẫn không cho là nhục, trái lại trên mặt vẫn luôn có dáng vẻ buồn cười.
Thậm chí hoàn toàn quên đi tình cảnh nguy hiểm bây giờ của mình.
"Ngươi thật sự rất thú vị." Ngay khi Hàn Tam Thiên dương dương đắc ý, lúc này, âm thanh của Ma Long trong đầu vang lên.
Hàn Tam Thiên lập tức sững sờ, lúng túng sờ sờ đầu của mình, có chút xấu hổ.
Cái này Tiểu Hắc Côn thực tế quá làm cho Hàn Tam Thiên hiếu kì vạn phần, cho nên trong lúc nhất thời cũng làm cho trong lòng Hàn Tam Thiên nổi lên hứng thú, ngược lại quên mất bản thân anh đang là
người ở trong hiểm cảnh.