“Như vậy cũng được, ta sẽ thỏa mãn các ngươi."
Lời này vừa dứt......
"Chỉ dựa vào tên phế vật nhà người sao?"
Gã heo hét lớn, gần như còn chưa đợi tên thân gấu ra tay đã hung hăng xông tới chỗ Hàn Tam Thiên, khảm đạo vô cùng to lớn trong tay giống như một cánh cửa lớn trực tiếp từ trên trời bổ xuống.
Một đạo này tuy nhìn có vẻ đơn giản nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó lại khủng bố kinh người, chi
riêng kình phong nơi đao quét qua đã có thể khiến
cho người ta cảm nhận được sự khổng lồ của nó từ
cách xa vài mét.
"Ha ha, Trư lão huynh quả nhiên không hổ là Trư lão huynh, vừa ra tay liền biết được hay không được."
“Cái này còn phải nói nữa à, người thực sự nghĩ
rằng Trư lão huynh chỉ đang đùa giỡn thôi sao?"
"Trư lão huynh chính là mãnh tướng số 1 dưới trướng Hùng ca, là người mà bọn rác rưởi này có thể địch được sao? Chưa tới 3 chiều là tên tiểu tử này đã có thể trở thành vong hồn dưới lưỡi đao của Trư ca."
"Cũng khá đáng tiếc, chết trước thịt sẽ không tươi."
Trư ca vừa động thủ, đám quái vật phía sau liền nhao nhao bàn tán, mặt mũi tràn đầy trêu tức và khinh thường, quả thực có thể nói là kiêu ngạo đến cực điểm.
Cũng đúng thôi, Trư ca vẫn phát huy mạnh mẽ và ổn định như cũ, vẫn duy trì được hình tượng nhất
quản trong lòng bọn chúng, vậy nên sự kiêu ngạo của chúng cũng không phải là không có lý do.
“Tam Thiên ca ca, cẩn thận." Hạ Vi mặc dù tin tưởng vào thực lực của Hàn Tam Thiên, nhưng nhìn
đám ác nhân kia thảnh thơi như vậy, nàng vẫn nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.
Hàn Tam Thiên nhàn nhạt cười nhẹ một tiếng, căn bản khinh thường một kích này của gã heo.
“Có một vài thứ nhìn thì có vẻ mạnh mẽ, nhưng thực ra chỉ là......" Nói đến đây, Hàn Tam Thiên đột
nhiên xông lên, sau đó dùng một tư thế cực kỳ khó
né tránh đại đao của gã heo, tay cũng đồng thời tập trung năng lượng: “Miệng hùm gan sứa!"
"vút!"
Một âm thanh vô cùng thanh thúy vang lên, nhưng rất nhanh đã hoàn toàn biến mất trong âm thanh
âm vang khi đại đao của gã heo chém xuống mặt
đất.
Không ai chú ý đến chi tiết này, ngay cả gã heo lúc
này cũng vậy.
"Hừ hừ, tiểu tử thối nhà người cũng biết tránh phết đấy nhỉ." Mắt thấy Hàn Tam Thiên tránh được một kích của mình, gã heo lạnh lùng cười một tiếng, vô cùng khinh thường nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cười nhẹ, kiếm ngọc thu lại: “Nào
CÓ."
“Nhưng mà, người cho rằng chỉ dựa vào công phu khoa chân múa tay này là có thể phô trương thanh
thế trước mặt Trư gia gia của người sao?"
“Ta không ngại nói cho người biết, người con mẹ nó
còn quá non.”
Nói xong, tên thân heo liền cười lớn, trông vô cùng đắc ý, nhưng ngay khi gã đang định một lần nữa vung đại đao lên tấn công Hàn Tam Thiên thì cả người lại đột nhiên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trên khuôn mặt béo phì núc ních thịt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Thực sự là kỳ con mẹ nó quái, cái tay này của gã dường như là đột nhiên không nghe theo lời sai
khiến vậy, căn bản ngay cả đạo của mình cũng
không nhấc lên nổi,
"Thế nào? Ngươi chỉ có vậy thôi sao? Mệt đến nỗi không nhấc nổi đao của mình lên rồi à?" Hàn Tam Thiên cười nhẹ nhìn về phía gã heo, nhàn nhạt nói
một câu.
Gã heo nghe vậy liền cực kỳ tức giận, nói đùa, chẳng lẽ gã lại không nâng nổi một cái đại đao sao?