Vốn dĩ từ góc độ khí thế và thân hình thì Hàn Tam Thiên lúc này với bọn chúng mà nói chẳng khác gì trẻ con đang nhìn người lớn, nhưng cả đám quái vật
giờ phút này không biết vì sao đột nhiên bị Hàn
Tam Thiên dọa cho sợ tới nỗi không khỏi lùi về phía sau, cùng anh giữ một khoảng cách nhất định.
Một lực uy hiếp vô hình thậm chí còn khiến phía sau
lưng bọn chúng ẩn ẩn ớn lạnh.
Hàn Tam Thiên quét mắt nhìn lướt qua đám quái
vật, sau đó khẽ cười lạnh nói: “Nếu như không dám nói nhảm nữa thì ngoan ngoãn cút sang một bên
đi."
Lời này vừa dứt, có vài con quái vật còn thực sự vô thức né người sang bên cạnh, ý đồ nhường ra một
con đường.
FI
Nhưng đúng lúc này, tên thân gấu liền trừng mắt nhìn tên đầu trâu đứng bên cạnh, tên kia lập tức hiểu ý quát lên: “Con mẹ nó, chẳng qua là nhờ thanh kiếm kia lợi hại mà thôi, ngươi có giỏi thì thu kiếm lại đánh với Ngưu gia gia của ngươi một trận
di!"
Nghe thấy những lời này của gã, Hàn Tam Thiên lập
tức mỉm cười......
Con mẹ nó, không phải chứ?!
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên như vậy, Hạ Vi và Xuyên Sơn Giáp đều có chút khẩn trương.
“Tam Thiên ca ca, đừng nghe bọn chúng.”
"Đúng đó lão Hàn, thắng làm vua thua làm giặc, là do đám phế vật bọn chúng không có năng lực, con mẹ nó làm gì có chuyện chúng ta phải nhường bọn chúng có chứ? Đừng khách khí với chúng, mau chơi chết chúng đi."
Nghe thấy hai người kia lo lắng hô lên, gã đầu trâu cảnh giác nhìn Hàn Tam Thiên.
Đột nhiên, Hàn Tam Thiên bỗng cử động di chuyển, gã đầu trâu cũng nháy mắt lùi lại nửa bước trong vô
thức, nhưng sau khi ổn định cơ thể, gã mới nhận ra
chẳng qua chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.
Hàn Tam Thiên vẫn chưa động thủ, chỉ là trong tay
bỗng động một cái, kiếm ngọc kia liền trực tiếp thu vào trong tay áo, sau đó liền ngạo nghễ thờ ở đứng đó.
"Theo ý của ngươi."
Lời này vừa thốt ra, cả Hạ Vi và Xuyên Sơn Giáp đều
choáng váng.
Đã từng gặp qua kẻ kiều mạng, nhưng thực sự chưa từng gặp qua kẻ nào liều mạng đến mức này.
Người ta tên nào tên nấy đều người cao ngựa lớn, binh khí trong tay thậm chí còn thô to hơn cả Hàn
Tam Thiên.
Nhưng dù như vậy, Hàn Tam Thiên vậy mà lại...... vậy mà lại còn chủ động buông vũ khí của chính
mình.
Nếu không theo Hàn Tam Thiên lâu như vậy, bọn họ chắc chắn đều sẽ cho rằng anh hẳn là điên rồi.
Tiểu Xuân Hoa rõ ràng là cũng đứng trong hàng ngũ cho rằng Hàn Tam Thiên chắc chắn là bị điên.
Nhưng nàng ta sao lại không rõ thực lực của đám người này có chứ? Những tên này vang danh ác bá khắp vùng lân cận, mà được xưng là ác bá ở một
nơi như thế này, ngoại trừ dựa vào thực lực mạnh
mẽ thì còn gì nữa đây?
Nhưng tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này......
Tiểu Xuân Hoa sửng sốt, tên đầu gấu kia lại càng sửng sốt hơn.
Hắn trăm triệu lần cũng không ngờ rằng người của mình lại bị dọa sợ như vậy, lại càng trăm triệu lần không ngờ là Hàn Tam Thiên vậy mà lại thực sự đồng ý với hắn ta.