"Chẳng lẽ, kiếm của tên tiểu tử này......" Tên thân heo đột nhiên nhìn về phía Hàn Tam Thiên, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc: “Chẳng lẽ kiếm của hắn lại nhanh đến vậy? Nhanh đến nỗi
ngay cả cơ thể ta còn chưa kịp phản ứng ư?"
Nhưng...nhưng hắn chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ, hắn...... hắn làm sao có thể làm được như vậy?
“Không, hẳn là do da thịt của ta quá rắn chắc nên khi tên tiểu tử này làm ta bị thương cũng chỉ có thể thương đến da lông mà thôi, chẳng qua là do vận khí của hắn tốt nên mới vừa vặn làm bị thương đến chỗ trọng yếu của ta."
"Chắc chắn là như vậy."
Nghĩ đến đây, gã heo liền lấy lại tự tin, phẫn nộ cũng theo đó nổi lên: “Con kiến nhỏ chết tiệt, người vậy mà lại dám đả thương ta, ta muốn người sống không bằng chết"
"A a a!"
Lại một tiếng rít gào rống giận vang lên, chỉ một giây sau, tên thân heo liền trực tiếp đổi tay cầm đao, mãnh liệt giận dữ lao về phía Hàn Tam Thiên, tư thế nhất định phải xé nát Hàn Tam Thiện ra thành nghìn mảnh.
Chỉ là Hàn Tam Thiên đang đứng ở phía đối diện
trong lòng lại không có chút hoảng sợ nào, thậm
chí còn chậm rãi đứng yên tại chỗ.
“Phế vật!"
1
Gần như trong nháy mắt khi gã heo xông lên phía trước, mắt thấy đại đao sắp thành công bổ đôi Hàn Tam Thiên thì đột nhiên Hàn Tam Thiên vẫn luôn không động đậy bỗng dưng hóa thành một tàn ảnh.
Gã còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng nào thì
ngay sau đó......
"Ầm!”
Thanh đại đao kia trực tiếp nặng nề chém xuống đất như thể đập vào khoảng không, nhưng cơ thể của gã heo lại đột nhiên vô cùng quỷ dị bổ nhào về một hướng khác, cùng với âm thanh âm vang của
tiếng đao, thân hình to lớn của gã cũng trực tiếp
nện thật mạnh lên mặt đất!
Tất cả mọi người đều bị chấn động mãnh liệt của mặt đất làm cho hoảng hồn, đến khi nhìn lại thì đã thấy gã heo tứ chi chạm đất, hai tay gập lại.
Nhưng so với lần trước chỉ có một lỗ máu ở cổ tay, lần này lại có thêm một lỗ ở cổ tay khác, thoạt nhìn ít nhiều cũng hơi thảm.
“Làm lại lần nữa đi.”
Hàn Tam Thiên thờ ở quay người lại, trên kiếm ngọc ngay cả một chút máu cũng không có.
Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, đám súc sinh này
thậm chí còn không có tư cách để làm bẩn kiếm
của anh.
Một câu này triệt để chọc giận gã heo, gã phẫn nộ gầm lên một tiếng, nhưng cho dù có tức giận thì gân tay gã cũng đã hoàn toàn bị phế bỏ, muốn đứng dậy cũng khó khăn vạn phần, càng không nói đến cái gì mà tải đấu với Hàn Tam Thiên.
Nụ cười của đám quái vật đang vây xem xung quanh lúc này đã hoàn toàn đông cứng lại.
Lúc trước bọn chúng cười nhạo mãnh liệt bao nhiêu
thì bây giờ lại càng xấu hổ bấy nhiêu.
Chỉ trong nháy mắt mà hai tay của gã heo đã hoàn toàn bị phế bỏ, cho dù những kẻ đã quen ngạo mạn như bọn chúng lúc này cũng không khỏi thấy lạnh
lẽo ở cổ tay, vội vàng giả bộ thay đổi tư thế, nhưng thật ra là muốn giấu đi cổ tay của mình.
"Thế nào? Lúc trước chẳng phải rất cuồng vọng sao? Bây giờ một tên phế vật đang nằm dài trên đất không đứng lên nổi nên cả đám phế vật các ngươi cũng không dám hé răng à?” Nói xong, Hàn Tam Thiên chậm rãi quay đầu lại.