Theo lý mà nói, Hàn Tam Thiên mới đến nên cũng không dám nói có huyết hải thâm cừu gì với đám người này, nhưng do đám cầu nhân và tên thân gấu trước sau đều bị anh giết chết, vì vậy cừu hận dù ít thì chắc chắn cũng sẽ tồn tại.
Hai nhóm người ít nhất là phải đứng ở thế như nước
với lửa mới đúng, nhưng hiện tại Quỷ Tôn này......
Quả thực khiến cho Hàn Tam Thiên có chút không hiểu.
Có thể hòa bình triệt tiêu hận thù với nhau căn bản là chuyện mà Hàn Tam Thiên không dám nghĩ tới, kết quả là gã Quỷ Tôn kia lại trực tiếp coi mình là
khách quý.
Quỷ Tôn dường như không quan tâm chút nào đến sự nghi ngờ của Hàn Tam Thiên, hắn đưa mắt nhìn về phía anh, cười nhẹ một tiếng, mở miệng nói,
nhưng giọng nói phát ra lại là giọng nam quỷ dị kia: “Với tư cách là khách quý của bản tôn, không dám
nói là dưới một người trên vạn người, nhưng ít nhất là có thể hoành hành ngang dọc trong thành, không ai dám ngăn cản."
"Nếu như có người dám bất kính với người, vậy thì cũng là bất kính với bản tôn."
Quỷ Tôn một câu tiếp một câu nhưng Hàn Tam Thiên lại không hề đáp lại, cũng không hề thả lỏng
cảnh giác.
Cái gọi là vô sự hiến ân cần này, tên này nhất định
có âm mưa gì đó.
"Anh bạn, người có rảnh thì hãy cùng ta đi uống
một ly, thế nào?" Quỷ Tôn cười khẽ nói.
Nghe Quỷ Tôn nói vậy, lại thấy Hàn Tam Thiên có vẻ như đang suy nghĩ, Tiểu Xuân Hoa liền vội vàng muốn nhắc nhở Hàn Tam Thiên, nhưng lại thấy Hàn Tam Thiên phất phất tay với mình, sau đó nhìn về
phía Quỷ Tôn cười nói: “Được."
“Tốt, tốt, tốt, rất sảng khoái” Dường như ngay cả bản thân Quỷ Tôn cũng không ngờ Hàn Tam Thiên lại thoải mái đồng ý như vậy, trong lòng hắn vô cùng ngạc nhiên, đồng thời lại càng thêm vui mừng.
“Ta trở về chuẩn bị trước một phen, ba canh giờ sau
ta sẽ phải người tới nghênh đón ngươi." Nói xong, Quỷ Tôn cười nhẹ, quay đầu nhìn tất cả mọi người đang có mặt, lạnh lùng nói: “Nếu như lại có bất luận kẻ nào làm chậm trễ khách quý của bản tôn thì ta cam đoan kết cục của kẻ đó sẽ còn thảm hơn nhiều so với Cô Hải. Về phần sau này các ngươi còn có cơ hội này hay không thì trước hết nên cầu xin khách quý của ta tha thứ đi, nếu không thì cứ chuẩn bị sẵn
sàng mà tiến vào trong lò."
"Rõ!"
Tất cả đám người phía dưới đồng thanh hộ lên,
cung kính vạn phần.
Chỉ là khi đám người hô xong giương mắt lên nhìn
thì trước mắt nào có bóng dáng của Quý tôn, chỉ còn lại mỗi bóng dáng của Hàn Tam Thiên vẫn đang nhíu mày đứng yên tại chỗ.
Thấy rằng Quý tôn đã rời đi, đám người lại đồng loạt ríu rít dập đầu.
“Khách quý, đám tiểu nhân khi nãy đúng là mắt chó
không nhìn thấy núi Thái Sơn, làm chậm trễ ngài,
còn mong ngài hãy tha mạng."
"Đúng vậy, đúng vậy, đều là do tên Cô Hải chết tiệt kia, là hắn đã dùng những thủ đoạn bỉ ổi để lừa bịp chúng tiểu nhân, lúc này mới...... lúc này mới nhất thời gây ra sai lầm."
“Không sai, đều là do tên Cô Hải chết tiệt, lát nữa
chúng tiểu nhân sẽ quất xác hắn.”
Một đám người không ngừng cầu xin Hàn Tam Thiên và mắng chửi Cô Hải, khiến cho khung cảnh nhất thời sôi nổi hẳn lên, nhưng có một điều có thể khẳng định rằng, cho dù bọn họ có dùng phương pháp nào thì mục tiêu cuối cùng cũng chỉ có một.
Đó là để cho sự buồn bực trong lòng Hàn Tam Thiên ít nhất cũng tiêu tan.
"Được rồi, đều đứng dậy cả đi." Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói một câu.
Kỳ thực bọn họ đều là những chúng sinh vô tội, ngay từ đầu Hàn Tam Thiên đã không có hứng thú
làm bọn họ bị thương, nếu không thì lúc đó anh đã
trực tiếp lấy ra cây gậy nhỏ màu đen rồi, cần gì phải dùng đến quyền cước làm gì?!