Nghe Hàn Tam Thiên nói vậy, đám người đang quỳ
bên dưới tên nào tên nấy đều lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt lo lắng cũng dần dần hiện lên nét tươi cười.
"Khách quý tha thứ cho chúng ta rồi ư? Như vậy có nghĩa là chúng ta không phải chết, càng không cần phải tiến vào lò nữa?"
"Ha ha ha ha, tốt quá rồi, tốt quả rồi, khách quý uy vũ, khách quý đại nhân đại lượng."
Đám người càng nghĩ càng thấy vui, thậm chí có không ít người còn vui sướng khoa chân múa tay.
"Ta đã hiểu tại sao đại mỹ nữ Tiểu Xuân Hoa của
chúng ta lại phải lòng một người đàn ông như vậy
rồi. Nếu là ta thì con mẹ nó ta cũng sẽ nguyện ý."
"Thế mà còn phải nói là khách quý không chỉ đẹp trai mà bản lĩnh còn rất cao cường. Quan trọng nhất là ngay cả Quỷ Tôn của chúng ta cũng coi ngài ấy như khách quý. Quỷ Tôn là chí tôn của chúng ta, thái độ làm người của ngài chúng ta đều rõ, người có thể khiến cho ngài ấy coi như khách quý không nhiều đâu."
“Lời này nói đúng lắm, người không bị Quỷ Tôn giết chết đã rất khó tìm rồi, mà người có thể được ngài đối đãi như vậy thì chỉ đếm được trên một bàn tay"
“Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, suýt chút nữa đã
bị tên Cố Hải chết tiệt kia hại chết rồi."
Thấy mọi người lúc này không chỉ nguôi giận mà ngược lại còn không ngừng khen ngợi Hàn Tam Thiên, khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Xuân Hoa cuối cùng cũng một lần nữa nở nụ cười.
Lúc này, nhìn thấy Hàn Tam Thiên quay người đi về
phía mình, Tiểu Xuân Hoa vô thức mỉm cười một cái, nhưng sau đó lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, lông mày bắt đầu nhíu chặt lại......
“Hàn...... Hàn thiếu gia, mặc dù......" Tiểu Xuân Hoa
vội vàng mở miệng.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, anh đương nhiên biết Tiểu Xuân Hoa muốn nói gì.
“Những gì bọn họ nói không sai, trong Ma Vân Quý Thành này Quý tôn sở dĩ có thể khiến cho kẻ khác
khiếp sợ đến vậy chính là vì thái độ làm người của tên này tương đối độc ác nham hiểm"
“Thực sự có thể không bị hắn giết đã là rất may rồi, nhưng mà hắn lại......... Cho dù Tiểu Xuân Hoa hiểu ý của Hàn Tam Thiên rằng lúc này mình không nên nói nhiều, nhưng nàng vì sự an toàn của Hàn Tam
Thiên không thể không mở lời.
“Điểm này kỳ thật không cần cô nói ta cũng hiểu được." Hàn Tam Thiên gật gật đầu: “Cho dù không phải kẻ thù nhưng cũng tuyệt đối không bao giờ có thể trở thành bạn bè."
"Nếu như người đã hiểu điều này rồi vậy thì tại sao vẫn đồng ý đi cơ chứ? Ta lo rằng đây chính là Hồng Môn yến." Tiểu Xuân Hoa lo lắng nói.
Quỷ tồn kia là một kẻ vô cùng độc ác nham hiểm, nếu như bị hắn giăng bẫy mai phục thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
"Cho dù là Hồng Môn yến thì sao chứ?" Hàn Tam
Thiên đối với việc này vô cùng thờ ở.
Nơi này chính là Ma Vân Quỷ Thành, cũng có nghĩa
là địa bàn của Quý tôn.
Nếu như đã là địa bàn của hắn, vậy thì việc đó có phải Hồng Môn yến hay không còn quan trọng nữa sao? Nói cách khác là, nếu như rượu mời không uống, vậy thì chắc chắn sẽ có rượu phạt đang chờ đợi chính mình.
Dù thế nào thì cũng phải uống một ly, đứa ngốc cũng biết nên chọn thế nào.
"Cho dù có chết thì ít nhất làm một con ma no cũng còn hơn làm một con ma đói." Hàn Tam Thiên cười cười, sau đó vỗ vỗ vai Tiểu Xuân Hoa: “Lần này cảm
ơn cô đã đứng ra giúp đỡ, đa tạ."
Nói xong, Hàn Tam Thiên xoay người đi về phía nhà
Tiểu Xuân Hoa.
Tiểu Xuân Hoa nghe Hàn Tam Thiên nói vậy rõ ràng là vô cùng sửng sốt, đa tạ?
Không biết đã bao lâu rồi nàng chưa nghe thấy hai
từ này.