Người trước giờ chưa từng bát quái như Hàn Tam Thiên lúc này vậy mà lại phá lệ chủ động hỏi chuyện, quả thực là một điều hiếm thấy.
Nếu người bình thường hỏi thì Tiểu Xuân Hoa đương nhiên thực sự không muốn trả lời, dù sao thì nàng cũng đã tỏ rõ thái độ rồi, nhưng thấy là Hàn
Tam Thiên hỏi nàng lại có chút do dự.
"Người thực sự muốn biết sao?" Tiểu Xuân Hoa nhìn về phía Hàn Tam Thiên, hỏi dò một câu.
Hàn Tam Thiên vừa định trả lời, Xuyên Sơn Giáp đã không thể chờ được nữa lập tức chen vào: “Tiểu Xuân Hoa, đừng thừa nước đục thả câu nữa, có
chuyện gì thì mau nói đi."
“Người thực sự khiến bọn ta tò mò chết rồi."
Xuyên Sơn Giáp nói xong thậm chí còn không ngừng quay vòng tại chỗ, Hàn Tam Thiên vội vàng trừng mắt nhìn hắn, ra hiệu cho hắn nhanh chóng
câm miệng.
Cùng lúc đó, trên mặt Hàn Tam Thiên cũng nặn ra
một nụ cười, ôn nhu nói: “Nếu như cô thật sự không muốn nói thì cũng không sao cả."
Mặc dù Hàn Tam Thiên rất tò mò, nhưng anh có thể thấy rõ rằng Tiểu Xuân Hoa rõ ràng là có một nỗi niềm khó nói, anh cũng không phải loại người thích gây sự, không thích áp đặt sở thích và hứng thú của mình lên trên nỗi đau của người khác.
Hạ Vi mặc dù cũng rất tò mò, nhưng thấy Hàn Tam
Thiên nói như vậy cũng cảm thấy vô cùng có lý liền
gật gật đầu.
Nhìn thấy phản ứng của hai người, Tiểu Xuân Hoa cười khổ nói: “Nếu như các người thực sự muốn biết thì ta cũng có thể nói cho các người biết."
"Nhưng mà không phải là nghe, mà là nhìn."
Nói xong, Tiểu Xuân Hoa đưa tay trái ra kéo lấy Hàn Tam Thiên, tay phải kéo Hạ Vi bằng tay phải, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho ông lão đi theo mình.
Sau đó nàng liền dẫn đầu, một đường đi thẳng ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ.
Xuyên Sơn Giáp bị lơ đẹp giống như một người ngoài cuộc vô hình, chỉ là da mặt tên tiểu tử này rất dày nên việc này cũng không có chút ảnh hưởng gì đến hắn, liền đi theo vài người ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ.
Ba người Hàn Tam Thiên khó hiểu nhìn nhau, cảm thấy quả thực có chút kỳ quái, khó khăn lắm Tiểu
Xuân Hoa mới đồng ý nói ra, kết quả là lại biến
thành nhìn.
Mặc dù rất kỳ lạ, nhưng ngược lại cũng khẳng định suy đoán của Hàn Tam Thiên về Tiểu Xuân Hoa, có lẽ là, thực sự rất khó để mở miệng.
Đi ra đến cửa, Tiểu Xuân Hoa mỉm cười, sau đó thở dài một tiếng, nhìn về phía bốn người bọn họ, nói: "Trước khi nhìn nó thì các ngươi phải chuẩn bị tốt tinh thần đi đã."
Bốn người lại kỳ quái đưa mắt nhìn nhau, cả người đều ngẩn ra, nhưng phải thừa nhận một điều đó là, nếu như sự tò mò của bọn họ có đỉnh điểm, vậy thì lúc này chắc chắn là đã lên đến đỉnh điểm rồi.
"Xuất phát thôi."
Tiểu Xuân Hoa nói xong liền dẫn cả bốn người đi về phía bếp lò lớn khi nãy.
Một đường đi qua, khung cảnh vẫn là cảnh tượng
như lúc trước, hầu hết mọi người đều đang bận rộn trên mặt đất, một số khác thì cầm roi trên tay giám sát công việc của bọn họ một cách trật tự.
Khi nãy lúc đến đây đều rất vội vàng, không có thời gian để quan sát kỹ.
Gần như có thể dùng hai chữ “nghênh ngang” để hình dung bốn người Hàn Tam Thiên lúc này, đám người kia không chỉ không ngăn cản bọn họ một chút nào mà ngược lại còn vì chuyện khi nãy mà
biết được thân phận khách quý của Hàn Tam Thiên, vậy nên cho dù nhìn thấy bên cạnh anh có thêm 3 người xa lạ, bọn họ vẫn vô cùng cung kính cúi đầu chào hỏi cả bốn người.