Sau khi hồi thần, Tiểu Xuân Hoa khẽ mỉm cười, sau đó liếc nhìn những người có mặt, nói: “Các người mau trở về đi, đừng để hắn đã không truy cứu việc các ngươi làm chậm trễ hắn mà đến lúc đó lại bị những người ở trên trừng phạt vì tội lười biếng."
Đám người được nhắc nhở như vậy cũng cuống quýt gật đầu, có một số người làm theo lời hứa lôi xác Cô Hải đi như lôi xác heo, một số người khác
vẫn đứng yên tại chỗ cúi đầu thật sâu về phía Hàn Tam Thiên và Tiểu Xuân Hoa.
“Chúng tiểu nhân không quấy rầy khách quý nghỉ ngơi nữa, chúc khách quý cùng phu nhân khách
quý nghỉ ngơi yên bình."
Bọn họ đồng loạt hô lên, âm thanh vô cùng vang dội, không nói đến Tiểu Xuân Hoa nghe xong còn
đang sững sờ, ngay cả Hàn Tam Thiên vốn đã đi
trước chuẩn bị tới cửa cũng suýt nữa ngã ngửa khi nghe thấy tiếng hô cùng nội dung của tiếng hô này.
vừa bước vào nhà, Xuyên Sơn Giáp và những người khác hiển nhiên là cũng giống như Tiểu Xuân Hoa, dồn dập hỏi tại sao Hàn Tam Thiên lại đồng ý. Hàn
Tam Thiên vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng đã có
người thay anh đáp lại.
Ông lão cười nói: “Là phúc không phải họa, là họa cũng không tránh nổi, ở địa bàn của người khác có lựa chọn ưu tiên là tốt nhất.”
“Hơn nữa, Hàn công tử cần một khoảng thời gian nhất định để nghỉ ngơi, ba canh giờ đối với Hàn công tử vừa hay có đủ thời gian chuẩn bị, cầu còn không được đâu."
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, lời của ông lão quả
thực là suy nghĩ trong lòng anh.
Gần như đúng lúc này, Tiểu Xuân Hoa đã tiễn mọi người đi xong cũng bước vào, sau khi đóng cửa lại, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được thở phào nhẹ
nhõm.
Chuyện vừa rồi cứ luôn quanh co khúc khuỷu, may mà không gặp phải nguy hiểm gì.
"Yo, phu nhân khách quý đã quay lại rồi." Tên Xuyên Sơn Giáp chết tiệt cứ gặp nữ nhân liền yêu đến mụ mị đầu óc lại bắt đầu đùa giỡn.
Hàn Tam Thiên trừng hắn một cái, tên chết dẫm
này còn ngại chính mình không đủ phiền hay sao?
Sau đó anh nhìn lướt qua những người đang có mặt, ho nhẹ một tiếng, cũng không nhiều lời, trực tiếp mạnh mẽ chuyển chủ đề, đương nhiên vấn đề này cũng là điều trong lòng anh vẫn luôn suy nghĩ.
“Có chuyện này ta muốn hỏi một chút."
"Thật ra ta cũng có chuyện muốn hỏi." Gần như khi Hàn Tam Thiên vừa mới mở lời, ông lão cũng vội vàng nói.
Mà cùng lúc đó, Xuyên Sơn Giáp cùng Hạ Vi cũng đồng thời lên tiếng: “Chúng ta cũng muốn hỏi.”
Tiểu Xuân Hoa liếc nhìn bốn người bọn họ, nói: “Các người là muốn hỏi chuyện...... cái lò đó sao?"
Cả bốn người đồng loạt gật đầu, hiển nhiên đây là thứ mà trong lòng bốn người bọn họ muốn biết nhất vào lúc này.
Tiểu Xuân Hoa lại thản nhiên cười khổ lắc đầu: “Các ngươi vẫn không nên biết thì tốt hơn."
Câu nói này không những không áp chế được sự hiếu kỳ của bốn người mà ngược lại còn giống như đổ thêm dầu vào lửa, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Vốn dĩ nơi thế giới dưới lòng đất rộng lớn này đột nhiên có thêm một cái lò đất nung khổng lồ đã có vẻ lạc lõng, hơn nữa còn có chút kỳ lạ.
Lại thêm những lời đưa bọn họ vào lò mà Quý tôn
đã nói trước khi rời đi kia lại càng kỳ lạ hơn.
Bây giờ Tiểu Xuân Hoa cũng do dự muốn nói lại thôi, đã kỳ quái lại càng thêm kỳ quái dị thường, kỳ quái đến vô biên.
“Còn ba canh giờ nữa, lẽ nào cứ ngồi ngốc ở đây sao? Có chuyện để kể thì tốt rồi." Hàn Tam Thiên
cười nói.