"Ta nghĩ Thất công chúa thân là công chúa thì hẳn là biết rõ hơn nhiều so với loại phàm phu tục tử như ta, không, nói chính xác hơn thì hẳn phải là loại phế vật rác rưởi, hạ đẳng nhất trong những loại hạ đẳng trong miệng hai vị đây.".
Nói xong, Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nhìn về phía Thất công chúa.
Quá đáng, quả thực là vô cùng quá đáng.
Muốn bọn họ phải có thái độ chân thành, giọng điệu thích hợp, hơn nữa lại còn phải cúi đầu xin lỗi, đây quả thực là xúc phạm, xúc phạm đến tột cùng.
"Thất công chúa, tên tiểu tử này rõ ràng là đang muốn nâng giá, cố ý làm khó dễ, mục đích đương
nhiên là muốn tìm chúng ta gây phiền toái, nhục nhà chúng ta, ngài ngàn vạn lần đừng để bị lừa."
“Đúng đó Thất công chúa, ta thấy ngài hãy mau tránh ra để chúng thuộc hạ xử lý tên khốn này. Cả
hai giận dữ quát lên.
Thất công chúa cũng nhìn về phía Hàn Tam Thiên, một lúc sau mới cười nhẹ nói: “Các ngươi không nghe thấy hắn nói cái gì sao?"
“Thất công chúa, ngài...." Hai người đều sững sờ.
Ngay cả đám tùy tùng bên cạnh lúc này cũng vô cùng khó hiểu.
"Xin lỗi đương nhiên cần phải có đủ thành ý." Thất
công chúa lạnh nhạt nói.
Hai người kia tức giận đến nỗi nghiến chặt hàm răng, ánh mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên như muốn thiên đao vạn quả, nhưng cánh tay dù sao cũng không bằng đùi lớn, Thất công chúa đã nói như vậy rồi, hai người bọn họ không thể không quay người lại một lần nữa đối mặt với Hàn Tam Thiên.
Cả hai đứng thẳng người, sau đó hơi hơi cúi đầu, đồng thanh nói: “Khi nãy là do hai người bọn ta quá lỗ mãng, nhất thời đã tạo thành thương tổn và nhục nhã với người, bây giờ bọn ta chính thức xin lỗi ngươi."
Cố nén giọng điệu nói xong những lời này, Ngọc
Diện Tu La và Quỷ Tôn lại một lần nữa buồn bực
quay đầu sang một bên khác, trong lòng cực kỳ
nghẹn khuất.
“Ta còn chưa nói tha thứ cho hai người đâu, hai người quay đầu sang một bên nhanh như vậy là có ý gì?"
Nhưng điều hai người bọn họ vĩnh viễn không bao giờ có thể tưởng tượng được đó là, mặc dù cả hai đã kìm nén cơn tức giận của mình để làm đủ hết thảy, nhưng tên tiểu tử Hàn Tam Thiên chết tiệt vẫn như cũ nói ra những lời không hài lòng như vậy.
Gân xanh trên cổ hai người đang điên cuồng run lên, lửa giận trong mắt cũng đủ để thiêu đốt Hàn Tam Thiên ngàn vạn lần.
"Ta chỉ nói đùa thôi, hai người các ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì? Thả lỏng một chút đi.” Nhưng ngay khi lửa giận của hai người lên đến đỉnh
điểm, Hàn Tam Thiên lại đột nhiên ném ra một câu như vậy, giống hệt như dội một gáo nước lạnh lên hai người bọn họ.
Điều này càng làm cho Ngọc Diện Tu La và Quỷ Tôn nóng nảy hơn, nhưng lửa giận trong lòng giống như đánh vào bịch bông, muốn nghẹn khuất bao nhiêu liền nghẹn khuất bấy nhiêu.
“Được rồi, Hàn công tử đã tha thứ cho các ngươi rồi
thì các ngươi hãy mau cảm tạ hắn đi." Thất công
chúa lại lạnh nhạt nói một câu.
Hai người cực kỳ buồn bực, nhưng vẫn phải nghiến
răng nói một câu cảm tạ.
Tất cả những việc nhục nhã đều đã làm xong rồi,
chuyện đã đến nước này, nếu như lại xảy ra chuyện gì khác nữa thì hai người bọn họ sẽ tức chết mất, vì vậy khi phải đi đến bước đường này, Ngọc Diện Tu La và Quỷ Tôn ngược lại vô cùng thông suốt.