Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 25




Tài xế vừa lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương chiếu hậu, khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình của hai chú cháu, anh ấy không nhịn được lặng lẽ dừng xe lại, chụp một tấm ảnh.

Tạ Uyên cảnh giác mở mắt ra, tài xế giật mình: “Sao cậu lại tỉnh dậy?”

“Anh đang chụp cái gì?” Giọng nói của Tạ Uyên khàn khàn vừa tỉnh ngủ.

Tài xế thành thật đưa điện thoại di động tới: “Xin lỗi cậu chủ, khung cảnh đẹp quá nên tôi không nhịn được mà chụp một tấm, vốn muốn gửi cho quản gia, không ngờ bị cậu phát hiện.”

Nhà họ Tạ có ba tài xế, chỉ có một mình anh ấy gọi Tạ Uyên là cậu chủ, cũng chỉ có một mình anh ấy là quản gia phụ trách phát lương. Bất giác, anh ấy đã ở nhà họ Tạ gần hai mươi năm, sau vụ tai nạn xe hơi, có một khoảng thời gian rất dài, Tạ Uyên chỉ dám ngồi xe của anh ấy, tình cảm giữa hai người có phần sâu sắc hơn so với mối quan hệ ông chủ và cấp dưới bình thường khác.

Tạ Uyên bật màn hình lên xem, nhìn thấy hình ảnh đang dựa sát vào nhau trong ảnh, trong chốc lát im lặng không nói gì.

“Lâu rồi tôi mới thấy cậu chủ ngủ gật trên xe.” Tài xế cười nói. Năm đó khi xảy ra tai nạn xe hơi, đúng lúc anh ấy xin nghỉ phép về nhà thăm người thân, sau đó anh ấy luôn cảm thấy áy náy về sự việc này suốt nhiều năm, cảm thấy nếu như mình không về nhà thì vụ tai nạn có lẽ sẽ không xảy ra, cũng tận mắt chứng kiến Tạ Uyên từng bước thoát ra khỏi bóng ma tâm lý của mình. Nên vừa rồi khi nhìn thấy dáng vẻ cậu chủ ngủ yên, thật sự không nhịn được mà chụp lại.

Tạ Uyên nhìn chằm chằm hai người trong ảnh hồi lâu, cuối cùng trả lại điện thoại cho tài xế: “Lần sau không được viện lý do này nữa.”

“Vâng, cậu chủ.” Thấy cậu chủ không xóa ảnh, tài xế vui vẻ.

Khi hai người đang nói chuyện, Kỷ Thụy cũng tỉnh lại, mơ mơ màng màng đứng lên dán vào cửa sổ xe: “Về đến nhà chưa? Sao vẫn chưa bật đèn vậy”

Tài xế vui vẻ: “Chúng ta chưa về nhà, hai mươi phút nữa sẽ đến.”

Kỷ Thụy dần dần tỉnh táo, đột nhiên chờ mong quay đầu lại: “Phía trước hình như có công viên!”

Tạ Uyên: “…”

Mười phút sau, Kỷ Thụy đi chân trần trên con đường rải đầy sỏi trong công viên, trên tay mang giày cao gót, thỉnh thoảng lại quay đầu thúc giục Tạ Uyên nhanh lên.

Tạ Uyên mặt không thay đổi: “Hình như cô đã quên, tôi là một người bị tật.”

”Cho nên càng phải đi bộ trên đường sỏi, mẹ cháu nói, đây là phương thức rèn luyện tiết kiệm tiền và thuận tiện nhất, chỉ cần cởi giày ra, đi bộ vài bước là đạt được mục đích rèn luyện.” Kỷ Thụy nói xong, rục rịch muốn cởi giày anh ra.

Tạ Uyên giơ gậy lên: “Dám tới đây tôi sẽ đánh cô.”

“Nếu chú đánh cháu, cháu sẽ phản công.”

“Cô phản công như thế nào?”

“Đánh mạnh vào cái chân lành lặn kia của chú.”

Tạ Uyên: “…”

Hồi lâu sau, anh để tay lên ngực tự hỏi: “Tại sao lúc đầu tôi lại nhận nuôi cô?”

“Bởi vì cháu là cháu gái thân yêu nhất của chú.” Kỷ Thụy thấy anh thật sự không muốn đi đường sỏi đá, cười hì hì đi tới kéo tay anh, dẫn sang một con đường khác.

Tạ Uyên nhíu mày nhìn về phía bàn tay đang bị cầm của mình, theo bản năng muốn rút ra, nhưng vừa nghĩ tới việc nếu mình làm như vậy, người nào đó sẽ khóc lóc om sòm như thế nào, trầm mặc ba giây bỏ qua suy nghĩ vừa rồi.

Công viên này được xây dựng cạnh đường vành đai ở ngoại ô. Khu vực xung quanh vốn đã thưa thớt dân cư, lúc này lại càng không nhìn thấy mấy bóng người, cũng may đèn đường đều sáng, mặt đất cũng coi như sạch sẽ, Kỷ Thụy mặc dù đi chân trần trên mặt đất, cũng không thấy ảnh hưởng đến việc đi lại.

Tạ Uyên nhìn đôi chân bẩn thỉu của cô, cảm thấy không thể chịu nổi mà quay đi chỗ khác: “Lát nữa nếu không rửa sạch chân thì đừng lên xe của tôi.”

“Chú nhỏ, chú nói sai rồi, chẳng lẽ cháu còn không bằng xe của chú sao?” Kỷ Thụy tức giận chất vấn.

Tạ Uyên cười lạnh một tiếng: “Cô cảm thấy thế nào?”

Kỷ Thụy đang muốn nói chuyện, đột nhiên một tiếng xé gió truyền đến, cô quay đầu lại theo bản năng, thấy một quả bóng rổ từ không trung lao về phía mình.

Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, vô thức ôm đầu, cơn đau như dự đoán không xuất hiện, ngược lại bên tai lại vang lên một âm thanh trầm đục.

Kỷ Thụy lặng lẽ mở một mắt ra, thấy Tạ Uyên mặt không biểu cảm nhìn cô, tay phải vẫn ở tư thế đẩy bóng ra.

“Chú…” Cô còn có chút mơ hồ, đột nhiên nhìn thấy có mấy nam sinh từ xa chạy tới, theo bản năng trốn ra sau Tạ Uyên.

“Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi bạn tôi không cẩn thận dùng sức hơi mạnh, mọi người không sao chứ?”

Nam sinh áo trắng dẫn đầu liên tục xin lỗi, mấy người khác thì chạy vào trong bụi cỏ tìm bóng, khi tìm được trong một vũng nước nhỏ, một nam sinh áo xanh không nhịn được chửi rủa, quay lại vẫn tiếp tục phàn nàn, mấy người bên cạnh đều đang khuyên nhủ.

Ánh mắt Tạ Uyên lạnh xuống: “Đây là thái độ xin lỗi của mấy người?”

“Đại ca à, chuyện đã qua rồi, đừng nói mãi nữa.” Người áo xanh không kiên nhẫn nói: “Hai người cũng không bị thương gì, ngược lại là bóng của tôi rơi xuống nước, còn bị bẩn như vậy.”

“Vậy ý của cậu là chúng tôi nên xin lỗi sao?” Sắc mặt Tạ Uyên càng lạnh lùng hơn.

Kỷ Thụy nhanh chóng kéo kéo cánh tay anh lo lắng ra hiệu cho anh đừng nói nữa. Là cô quyết định đến công viên một cách ngẫu hứng, thậm chí còn không mang theo vệ sĩ hay tài xế, nếu xảy ra xung đột với những người này, cô sợ chú nhỏ sẽ chịu thiệt.

Đáng tiếc Tạ Uyên đã nói ra khỏi miệng, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, mặc dù mấy nam sinh khác hòa giải, nam sinh áo xanh vẫn không buông tha: “Nếu anh thực sự muốn xin lỗi cũng được, dù sao đây cũng là công viên bóng rổ, không phải nơi để cho mấy người mấy người hẹn hò, thật sự bị bóng đập cũng là xui xẻo các người tự chuốc lấy, không thể trách người khác được.”

“A Thành, đừng nói nữa!” Người áo trắng nhíu mày.

Người áo xanh dường như rất nghe lời anh ta, tuy vẫn không phục nhưng chỉ hừ lạnh một tiếng không nói nữa, không có ý dây dưa nữa.

“Thật sự xin lỗi.” Người áo trắng tiếp tục xin lỗi: “Hai người có bị dọa sợ không, hay là như vậy, trước tiên hãy cầm số tiền này đến bệnh viện kiểm tra. Nếu có vấn đề gì, hãy liên hệ lại với tôi.”

Vừa nói, anh ta vừa nhờ người lấy ví và lấy hết tiền mặt ra. Người áo xanh cau mày, muốn nói gì đó lại nhịn xuống.

“Cái này… “ Người áo trắng cầm tiền đang định đưa cho Tạ Uyên, nhìn thấy ánh mắt của Tạ Uyên, anh ta dừng lại một chút, tay cầm tiền quẹo tới trước mặt Kỷ Thụy: “Cô cầm đi.”

Kỷ Thụy nhìn số tiền chưa đến ba ngàn, nhất thời không nói nên lời, đang suy nghĩ có nên lấy để giải quyết ổn thỏa chuyện này hay không, Tạ Uyên thản nhiên mở miệng: “Nếu công viên bóng rổ biết rằng những người chơi ở đây kỹ thuật yếu kém đến mức có thể ném bóng bay ra khỏi sân, thì có lẽ họ thà để nó trở thành nơi hẹn hò còn hơn.”

Câu này của anh nói rất đột ngột, nhưng người ở đây hiển nhiên đều có thể hiểu được, anh đang đáp trả lại câu công viên bóng rổ không phải là nơi hẹn hò của người áo xanh kia. Quả bóng vốn dĩ là do người áo xanh đánh ra, khi nghe thấy anh đang nhằm vào mình, lúc này nhịn không được mà đáp lại: “Kỹ thuật dù không tốt thì cũng tốt hơn so với một người què như anh.”

“Sao lại phun phân đầy mồm thế?” Kỷ Thụy nhịn không được: “Trông anh như một quả khinh khí cầu biến dạng, còn đi nói người khác. Bình thường anh có soi gương không? Không nhận ra ngoại hình của anh đã đủ tàn tật đến cấp độ ba sao? Mẹ anh không nói là bởi vì bà ấy yêu anh, bạn của anh không nói do họ tốt bụng, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể lừa dối mình và người khác, tự cho mình là đúng mà cười nhạo người khác. Gáy đầu cao như gò núi, trán vừa to vừa hói. Vậy anh thì tính là gì? Kiểu người trước lồi sau lõm sao?”

Ai cũng không ngờ cô gái nhỏ vừa rồi còn khuyên giải lại đột nhiên lên tiếng, hơn nữa vừa mở miệng đã đâm thẳng vào điểm yếu như thế, mọi người theo bản năng nhìn người áo xanh một cái, lại cảm thấy những gì cô ấy nói rất… đúng.

Người áo xanh thân hình thì gầy gò, đầu thì to, nghe vậy sắc mặt lập tức nghẹn tím. Anh ta lập tức bước tới muốn lý luận với Kỷ Thụy nhưng Tạ Uyên lại đẩy Kỷ Thụy ra phía sau.

“Bắt nạt trẻ con có gì hay ho.” Tạ Uyên bình tĩnh nói: “Không phải cậu cảm thấy kỹ năng của mình giỏi hơn một tên què như tôi sao?”

“Anh? Muốn so với tôi?” Người áo xanh giống như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười, tức giận lập tức tiêu tan, anh ta chỉ vào gậy chống của Tạ Uyên hỏi: “So như thế nào, dùng gậy đánh bóng sao?”

Này, tên khinh khí cầu biến dạng này vẫn không chịu im miệng. Kỷ Thụy lập tức xắn tay áo không tồn tại lên, định tiếp tục lý luận với anh ta, nhưng lại một lần nữa bị Tạ Uyên ấn trở lại.

Người áo xanh còn muốn nói gì nữa, người áo trắng lập tức cảnh cáo: “A Thành.”

Người áo xanh nhếch khóe môi, nhìn thẳng về phía Tạ Uyên: “Anh nói xem so thế nào.”

“Tôi là một người què, còn có thể so như thế nào.” Tạ Uyên ngước mắt: “Ba điểm cố định, một người có mười cơ hội, ai ném trúng nhiều hơn sẽ thắng, được không.”

“Được.” Người áo xanh cười lạnh: “Nếu tôi thắng, đừng nói tôi bắt nạt một người què.”

“Nếu chúng tôi thắng, anh cũng không thể nói rằng chúng tôi đang bắt nạt khinh khí cầu biến dạng.” Kỷ Thụy không cam lòng yếu thế trả lời.

Áo xanh: “…”

Ba phút sau, mọi người đều có mặt ở trong sân bóng rổ.

Tạ Uyên cởi hai nút áo sơ mi phía trên cùng, tay áo cũng xắn lên, cả người lộ ra khí chất nhàn hạ lười biếng, Kỷ Thụy cầm áo khoác của anh, mỗi tay một chiếc giày cao gót, ở bên cạnh nhảy tới nhảy lui cổ vũ.

“Chú nhỏ, chú nhỏ, cố lên chú nhỏ!”

Tạ Uyên nhíu mày: “Ngoan ngoãn ngồi xuống đi.”

“Ồ…” Kỷ Thụy đành phải tìm một chỗ ngồi xuống.

Người áo xanh hừ một tiếng, ném bóng cho Tạ Uyên: “Đừng nói tôi không nhường anh, anh tới trước đi.”

Tạ Uyên ước lượng bóng một xíu, đồng ý, sau đó đi về phía Kỷ Thụy ngay trước mặt mọi người. Kỷ Thụy tuy rằng không biết chơi bóng rổ, nhưng cô cũng biết Tạ Uyên không nên tới gần mình vào lúc này, cô chậm rãi chớp mắt, lộ ra vẻ mặt đã rõ sau khi Tạ Uyên đến gần.

“Chú nhỏ, chú định cầm bóng rổ của họ rồi bỏ chạy sao?” Cô thấp giọng hỏi.

Tạ Uyên: “…”

“Cháu cảm thấy rất không hợp lý, cháu đi chân trần, chân của chú thì đi lại không tiện, hai ta sẽ không chạy lại đám nhóc kia. “Kỷ Thụy có chút tiếc nuối nói.

Tạ Uyên mặt không đổi sắc đưa gậy qua: “Cầm cho tôi.”

“À.”

Không có gậy, tốc độ bước đi của Tạ Uyên càng chậm hơn.

Các nam sinh trẻ tuổi nhìn anh bước về phía vạch ba điểm, ngoài người áo xanh ra đều lộ ra vẻ mặt vi diệu… Đây có lẽ là cảnh tượng nực cười nhất mà họ từng thấy kể từ khi chơi, khiến họ cảm thấy có chút xấu hổ vô cớ.

Tạ Uyên không thèm quan tâm đến tâm trạng thay đổi của họ, chậm rãi đi tới phía trước rổ, ước lượng quả bóng trong tay rồi ném ra ngoài.

Không trúng.

“Chú nhỏ, chú nhỏ, cố lên chú nhỏ!”

Kỷ Thụy lại bắt đầu nhiệt tình tiếp viện.

Tạ Uyên xoa xoa cổ tay, quay đầu nhìn về phía người áo trắng: “Làm phiền, nhặt bóng giúp tôi.”

Người áo trắng: “…”

Hiện tại đã không chỉ là xấu hổ vô cớ.

Người áo trắng lặng lẽ nhặt bóng về, đưa cho Tạ Uyên khuyên nhủ: “Hay là thôi đi, không cần phải làm ầm ĩ như vậy.”

Tạ Uyên không nói lời nào, lại một lần nữa ném bóng đi.

Vẫn không trúng.

“Chú nhỏ cố lên! Chú nhỏ cố lên!” Kỷ Thụy vẫn nhiệt tình không giảm.

Áo trắng đành phải đi nhặt bóng lần nữa.

Liên tiếp ba lần không trúng, ngoại trừ Kỷ Thụy vẫn vui vẻ như không đọc được không khí xung quanh, những người khác đều đã không đành lòng nhìn tiếp, người áo xanh trong lúc nhất thời đắc ý: “Có vẻ như anh cũng không giỏi lắm, tôi còn tưởng rằng có nhân vật tài giỏi nào, tới nơi này chỉ dẫn cho tôi con đường đúng đắn, không ngờ lại không biết gì, vậy còn khoe khoang cái gì…”

Lời còn chưa dứt, quả bóng thứ tư đã trúng rổ.

Mọi người đều sửng sốt.

“Chú nhỏ cố lên!!!”

Kỷ Thụy hét khàn cả giọng.

“Lâu quá không đánh, tay hơi cứng.”

Tạ Uyên lại tiếp nhận bóng, bóng dáng gầy gò khỏe mạnh dưới ánh trăng, cổ tay rõ ràng chỉ cần dùng sức một chút, bóng lại nhẹ nhàng ném đi một lần nữa.

Anh nhếch khóe môi, trên lông mày của anh có một chút phóng túng tuổi trẻ hiếm hoi. Chiếc áo sơ mi và quần tây anh mặc không còn là thứ làm tăng khoảng cách tuổi tác với những người trẻ tuổi mặc áo phông bình thường khác. Mọi người lúc này mới giật mình phát hiện, anh và họ rất có thể là bạn cùng lứa.

Sau đó mỗi lần bóng được ném trúng, sắc mặt của người mặc áo xanh lại khó coi một phần, đợi đến khi quả cầu cuối cùng cũng trúng rổ, mặt của anh ta đã trở nên đen xì.

Kỷ Thụy cổ vũ cũng đã mệt, lập tức vui vẻ chạy tới, trả gậy lại cho Tạ Uyên.

Tạ Uyên nhận lấy gậy, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía người áo xanh: “Đến lượt cậu.”

Người áo xanh sắc mặt khó coi nhận lấy quả bóng, người áo trắng thấy thế lắc đầu.

Tâm lý đã suy sụp, thì sẽ không thể nào thắng được.

Quả nhiên, kết quả cuối cùng của người áo xanh là ném trúng ba quả, ít hơn Tạ Uyên một nửa.

“Có thể quỳ được rồi.” Kỷ Thụy chống nạnh, còn thiếu viết bốn chữ tiểu nhân đắc chí lên trên mặt.

Người áo xanh mặt từ trắng bệch chuyển qua tím tái, muốn đổi ý, rồi lại ở trước mặt các anh em nói không nên lời, cuối cùng hạ quyết tâm sẽ quỳ xuống.

Tạ Uyên ngước mắt, chậm rãi mở miệng trước khi anh ta quỳ xuống: “Được rồi, chỉ đùa thôi, không cần phải coi là thật.”

Dứt lời, anh xoay người đi ra ngoài sân bóng, bóng dáng cao lớn lộ ra vài phần nhàn hạ.

Kỷ Thụy vội vàng đi theo, vừa đi vừa quay đầu lại, làm động tác dùng băng dính bịt miệng người áo xanh lại, cảnh cáo anh ta sau này nói chuyện đừng quá thiếu đòn.

Người áo xanh biểu cảm khó xử, cuối cùng có vài phần xấu hổ.

Mãi cho đến khi sắp ra khỏi công viên, Kỷ Thuỵ vẫn đắm chìm trong niềm vui vừa rồi, Tạ Uyên bị cô líu ríu làm phiền suốt một đường, cuối cùng cảm thấy bất lực: “Vui tới như vậy sao?”

“Đương nhiên vui rồi, chú nhỏ thật sự là quá tài giỏi!” Kỷ Thụy hưng phấn mà vỗ tay, sau đó mặt lại tối sầm khi nghĩ đến cái tên áo xanh kia: “Tên khốn đó, lại dám nói chú là tên què, nếu không phải là cháu đánh không lại anh ta, thì cháu đã sớm đạp anh ta vào trong hồ rồi!”

“Tôi vốn là người què, cô tức giận như vậy làm gì?” Tạ Uyên quét mắt nhìn cô: “Chẳng lẽ cảm thấy người què như tôi làm mất mặt cô?”

Kỷ Thụy không vui: “Chú nhỏ đừng nói lung tung nữa, làm sao cháu có thể cảm thấy chú mất mặt, chỉ là cháu tức giận cách anh ta dùng từ này để hạ thấp chú, anh ta có đủ tứ chi khỏe mạnh thì rất ghê gớm sao? Không có não mà vẫn chơi bóng như vậy thì thật xấu hổ!”

Khóe môi Tạ Uyên cong lên một chút, đột nhiên lại nhớ tới chuyện cô vẫn luôn cổ vũ cho mình: “Ba quả bóng đầu tiên đều thất bại, lúc ấy cô không lo lắng chút nào sao?”

“Đương nhiên là không lo lắng, cháu biết chú nhất định làm được, chú là chú của cháu, không gì không làm được!” Mặc dù biết cô nói khoa trương, nhưng được tin tưởng như vậy, tâm trạng của Tạ Uyên cũng không tệ lắm.

Kỷ Thụy nịnh nọt.

“Đúng rồi chú nhỏ, cứ coi như cháu tin tưởng chú, nhưng khi chú đề nghị đặt cược quỳ gối, chú chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ làm gì nếu có một phần vạn cơ hội thua sao?” Kỷ Thụy đột nhiên hỏi: “Cái tên khinh khí cầu biến dạng đó trông không giống một người dễ nói chuyện. Nếu chú thua, anh ta sẽ làm vậy. Chắc chắn sẽ ép chú thực hiện thỏa thuận đã hứa.”

Tạ Uyên: “Có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là quỳ xuống xin lỗi.”

Kỷ Thụy sửng sốt: “Chỉ… đơn giản như vậy thôi sao?”

“Sẵn sàng chấp nhận thất bại là một quy tắc.” Tạ Uyên thản nhiên nói. Kỷ Thụy hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy hình tượng chú nhỏ nhà mình không hiểu sao cao lớn tới như thế, Tạ Uyên kiêu ngạo liếc nhìn cô, đang muốn nói thêm gì đó, phía trước đột nhiên truyền đến giọng nói của quản gia: “Cậu chủ.” 

Tạ Uyên dừng lại, đi theo tiếng động, thấy quản gia và Tưởng Cách đồng thời đứng trước xe, phía sau hai người đều mang theo một đội vệ sĩ. Nhìn thấy quản gia, Kỷ Thụy chột dạ muốn chạy trốn, lại bị Tạ Uyên bắt lại.

“Tin tôi như vậy, còn gọi người giúp?” Tạ Uyên mặt không thay đổi.

Kỷ Thụy cười gượng: “Chỉ là chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp, hơn nữa cháu cũng không cho họ đi vào, chỉ đứng ngoài chờ thôi… Không đúng, cháu chỉ gọi cho bác quản gia, chứ không gọi anh Tưởng.”

Lời còn chưa dứt, Tưởng Cách đã ngáp một cái: “Sếp Tạ, nếu không có chuyện gì, tôi có thể về nhà ngủ rồi chứ?”

Kỷ Thụy không nói gì nhìn về phía Tạ Uyên: “Không phải chú nói nếu thua thì sẵn sàng chấp nhận thất bại sao? Tại sao chú lại gọi viện binh?”

Tạ Uyên bình tĩnh đi về phía trước: “Không có việc gì, giải tán hết đi.”