Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 26




Kỷ Thuỵ ngơ ngác nhìn Tạ Uyên rời xa mình từng bước một, mãi đến khi anh mở cửa xe, cô mới đột nhiên phản ứng lại được: “Nói cái gì mà dám chơi dám chịu chứ, chú là đồ lừa đảo, chú chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận thua!”

Tạ Uyên nhắm mắt làm ngơ, chỉ tập trung bước lên xe, sau khi ngồi lên xe, anh nhìn thấy Kỷ Thuỵ còn đứng tại chỗ thì bình tĩnh hỏi một câu: “Cô định ở lại qua đêm sao?”

… Coi như không có chuyện gì xảy ra, quả thật là mặt dày vô liêm sỉ. Kỷ Thuỵ chịu thua, cô nghe lời đi lên xe.

Sau khi ở trong công viên một lúc, trên đường về nhà, cả hai đều có chút mệt mỏi, sau một hồi lâu vẫn không ai chịu mở miệng nói chuyện. Kỷ Thuỵ nhìn chằm chằm cảnh vật lướt qua nhanh như bay ngoài cửa sổ xe thật lâu, khi quay đầu định hỏi Tạ Uyên điều gì đó thì cô phát hiện anh đang tựa vào chiếc gối mềm mại, nhắm mắt lại, trông giống như đang ngủ nhưng tay trái vẫn luôn xoa cổ tay phải một cách nhẹ nhàng.

“Tay có đau không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

Tạ Uyên dừng lại một chút, động tác trên tay cũng dừng lại: “Không đau.”

“Vậy chú xoa làm cái gì vậy?” Kỷ Thuỵ do dự.

Tạ Uyên: “Tôi rảnh.”

Kỷ Thuỵ: “…”

Mặc dù có người nào đó luôn miệng nói rằng mình rảnh nhưng sau khi trở về nhà, Kỷ Thuỵ vẫn đi thay bộ lễ phục trên người trước, sau đó lại đi lấy một túi thuốc dán trong hộp thuốc rồi loạng choạng đi lên tầng ba.

Vốn dĩ Tạ Uyên đang định cởi quần áo đi tắm nhưng đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh chỉ có thể tạm thời dừng động tác lại.

Cánh cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Kỷ Thuỵ.

“Chú nhỏ!” Cô vui vẻ chào hỏi.

Tạ Uyên thực sự rất tò mò, rốt cuộc cô lấy ở đâu ra nhiều năng lượng như vậy, có thể luôn luôn giữ cho mình tràn đầy cảm xúc như vậy. Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa con người trong tương lai và con người hiện tại sao?

“Chú đang suy nghĩ gì vậy?” Kỷ Thuỵ nhận ra anh đang mất tập trung.

Tạ Uyên: “Đang suy nghĩ nếu đưa cô đi cơ sở y tế, có phải có thể nghiên cứu ra chút gì đó hay không.”

Kỷ Thuỵ: “…”

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Kỷ Thuỵ bắt đầu nhấn mạnh lại nhiều lần rằng sự chênh lệch thời gian hai mươi năm không đủ để mở ra một khoảng cách lớn như vậy trong khoa học. Cũng giống như ảo tưởng đầu thiên niên kỷ rằng hai mươi năm nữa sẽ có một con tàu vũ trụ, nhưng trên thực tế ngay cả việc làm một chiếc ô tô tự điều khiển cũng rất vất vả. Cấu tạo cơ thể người tương lai này của cô không có sự khác biệt gì với người hiện tại, không đủ để chú nhỏ mạo hiểm vi phạm pháp luật để nghiên cứu.

Về vấn đề này, Tạ Uyên đưa ra câu trả lời là: “Cũng không muốn nghiên cứu ra bất kỳ kết quả gì, chỉ là muốn nghiên cứu thôi.”

Kỷ Thuỵ: “…” Dù sao cũng chính là muốn nhìn thấy cháu xui xẻo mà thôi.

Sau khi nói nhảm xong, cuối cùng Tạ Uyên hỏi cô đến đây làm gì, Kỷ Thuỵ lập tức lấy thuốc dán ra: “Chú nhỏ, chú dán một cái vào đi, sáng ngày mai sẽ ổn thôi.”

Tạ Uyên hơi giật mình, anh không ngờ cô lại đến đây vì chuyện này.

Dưới ánh đèn, đôi mắt cô tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, cả khuôn mặt hoàn chỉnh của anh được phản chiếu trong đó.

Sau một lúc im lặng, anh nói: “Không dán.”

“Tại sao?”

“Lười.”

Kỷ Thuỵ: “…”

Ở chung lâu như vậy, cô đã không còn mong chú nhỏ nhà mình có đức tính tốt đẹp gì nữa. Thấy anh không chịu dán, Kỷ Thuỵ kéo anh ngồi xuống ghế sô pha, cô tự lấy một miếng thuốc dán ra dán cho anh.

Tạ Uyên dựa vào ghế sô pha một cách lười biếng, nhìn cô thả lỏng lông mày, sau khi cầm miếng thuốc dán loay hoay trên cổ tay mình một hồi lâu thì cuối cùng cô cũng lựa chọn một góc thích hợp. Cô cẩn thận xé một góc miếng dán rồi nhẹ nhàng dán lên, sau đó vừa xé vừa tiếp tục dán, cho đến khi miếng dán quấn quanh hết cổ tay anh.

Nhìn miếng thuốc dán được dán hoàn hảo như vậy, Kỷ Thuỵ ngước gương mặt tươi cười lên, nhìn về phía anh: “Có đỡ hơn chút nào không?”

Cũng không phải là thuốc thần, làm sao có thể vừa dán lên đã thấy hiệu quả chứ? Yết hầu Tạ Uyên giật giật, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Ừm, đỡ hơn nhiều rồi.” 

Kỷ Thuỵ nghe vậy, lập tức yên tâm ngay.

“Nhưng có một vấn đề.” Tạ Uyên lại chậm rãi nói.

Kỷ Thuỵ: “Cái gì?”

“Bây giờ tôi muốn đi tắm, có phải thứ này không thể dính nước không?” Tạ Uyên nói hết câu.

Kỷ Thuỵ: “…”

Sau khi hai người im lặng nhìn nhau một hồi lâu, Kỷ Thuỵ hỏi một cách chân thành: “Sao vừa rồi chú không nói?”

“Quên mất.” Tạ Uyên cũng chân thành không kém.

Kỷ Thuỵ thở dài: “Thôi bỏ đi, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại đi. Nếu còn bị nước vào thì cháu lại dán cho chú một miếng khác.”

Nói là làm, cô lập tức chạy tới phòng bếp lấy trộm màng bọc thực phẩm, cẩn thận quấn lại cho anh, Tạ Uyên giơ tay phải rõ ràng là dày hơn không ít lên, nói: “Tôi cảm thấy không thể nào bị dính nước được.”

“Chưa chắc, chú mau đi tắm đi, cháu ở đây đợi chú.” Kỷ Thuỵ thúc giục.

Tạ Uyên cầm quần áo đi vào phòng tắm, vào lúc đóng cửa thì anh nhìn thấy Kỷ Thuỵ mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sô pha, im lặng mở trò chơi ra.

Cảnh tượng này rất bình thường nhưng Tạ Uyên lại cảm thấy xa lạ, cực kỳ xa lạ… Được rồi, cũng không gây khó chịu.

Tắm rửa một cách lơ đễnh, sau khi tắm xong, anh vô thức mở cửa muốn đi ra ngoài nhưng khi tay vừa nắm lấy tay nắm cửa thì anh chợt nhớ ra bên ngoài còn có một cô gái, chỉ có thể ăn mặc đàng hoàng rồi mới đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, anh ngay lập tức nhìn thấy Kỷ Thuỵ đang bấm điện thoại di động cạch cạch, tốc độ kia rõ ràng không phải đang chơi game.

“Lại nói chuyện phiếm với người bạn tên Diệp Phi kia của cô sao?” Anh bình tĩnh lau tóc.

Kỷ Thuỵ: “Không phải, với người khác.”

Tạ Uyên dừng lại: “Ai?”

“Không quen biết.” Kỷ Thuỵ trả lời một cách thành thật.

Tạ Uyên cau mày: “Không quen biết thì nói chuyện gì?”

“Nói chuyện tào lao thôi, cũng chỉ mới vừa thêm bạn bè vào tối nay, những người này giống như đã thương lượng với nhau trước, đều gửi tin nhắn cho cháu vào lúc này.” Kỷ Thuỵ nói, sau đó lại bắt đầu trả lời tin nhắn..

Tạ Uyên dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn, anh bước tới lấy chiếc điện thoại di động của cô.

“Làm gì vậy…”

“Đừng làm ồn.”

Tạ Uyên liếc nhìn màn hình, vừa hay có một người gửi tin nhắn đến: [Tôi thực sự cảm thấy cô rất dễ thương.]

Hình đại diện là nam sinh mặc đồ trắng ở sân bóng rổ tối nay.

“… Hai người thêm WeChat khi nào vậy?” Tạ Uyên không thể tin được.

Kỷ Thuỵ: “Vào lúc chú ném bóng vào rổ.”

Tạ Uyên nheo đôi mắt dài lại: “Cho nên tôi đánh cược sự tôn nghiêm của mình để thi đấu với người khác ở bên kia còn cô thì dành thời gian để thêm WeChat nam sinh đó sao?”

“Xin đừng tự cao khoe khoang, còn đánh cược sự tôn nghiêm của mình, có ai mang theo vệ sĩ để đánh cược sự tôn nghiêm không?” Kỷ Thuỵ nhớ đến việc anh bí mật đưa quân tiếp viện thì cảm thấy cạn lời.

Tạ Uyên cười lạnh một tiếng, đúng lúc lại có người gửi một tin nhắn khác đến, muốn mời cô đi ăn cơm vào tối mai, ảnh đại diện của anh ta còn quen thuộc hơn, là một tay ăn chơi nổi tiếng trong giới. Mặt Tạ Uyên không cảm xúc, anh trực tiếp xoá hết những tên đào hoa thối đó. 

“Lần đầu tiên tôi biết cô được hoan nghênh như vậy.” Anh nói một cách thờ ơ.

Kỷ Thuỵ chớp chớp mắt: “Đây không phải là điều dĩ nhiên sao?”

Tạ Uyên: “…”

“Cháu xinh đẹp như thế này, lại có tiền, tính cách còn tốt, được yêu thích là chuyện bình thường.” Kỷ Thuỵ vỗ nhẹ vào cánh tay anh an ủi: “Nhưng chú nhỏ à, chú yên tâm, cháu sẽ không dễ dàng bị lừa đâu, từ nhỏ mẹ cháu đã nói với cháu rằng yêu đương là một chuyện rất cần sự nghiêm túc, tuyệt đối không thể tùy tiện, con gái thì càng phải luôn luôn cảnh giác.”

“Đây là cách cô cảnh giác sao?” Tạ Uyên giơ điện thoại di động lên.

Kỷ Thuỵ: “Cháu  rất cảnh giác đó, chỉ thêm WeChat mà thôi.”

Tạ Uyên im lặng nhìn cô, lần đầu tiên anh nhận ra rằng mặc dù cô luôn coi mình là thế hệ sau nhưng trong mắt người khác, cô đã là một cô gái trẻ hai mươi tuổi, có thể theo đuổi rồi.

Anh có sự bài xích không thể giải thích được trước sự nhận thức đột ngột xảy ra này mà kết quả của sự bài xích đó là xóa WeChat mới được thêm vào của cô với vẻ mặt vô cảm, hoàn toàn trở thành một bậc phụ huynh độc đoán: “Sau này không được phép tùy tiện thêm WeChat của người khác nữa.”

“Dạ.” Kỷ Thuỵ không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn cả, cô gật gật đầu rồi chuyển sang quan tâm chuyện khác: “Cho cháu xem tay của chú, có bị dính nước không?”

“Không có.”

Tạ Uyên thấy cô không hề phản đối mình trong vấn đề này, cảm giác khó chịu trong lòng anh lập tức tan thành mây khói.

Kỷ Thuỵ cẩn thận kiểm tra một lần, cô hài lòng: “Không có thì tốt, dù sao thì có khả năng là cháu không thể dán được miếng thuốc dán hoàn hảo như vậy lần thứ hai. Chú nhỏ, chú mau đi ngủ đi, cháu cũng về phòng đi ngủ đây.”

Cô vừa nói vừa bước về phía cửa, khi đi ngang qua Tạ Uyên, Tạ Uyên đột nhiên hỏi một câu: “Cô đến chỉ để dán thuốc dán cho tôi thôi sao?”

“Nếu không thì sao?” Kỷ Thuỵ không hiểu anh đang hỏi câu hỏi kỳ lạ gì.

Tạ Uyên im lặng một giây: “Không còn chuyện gì khác nữa sao?” Chẳng lẽ không nên hỏi anh lần này đến nhà họ Kỷ có thu hoạch gì sao?

“Không có ạ.” Kỷ Thuỵ ngơ ngác.

“Nên có việc sao?”

“Không có gì, quay về đi.”

… Thật đúng là không thể hiểu được. Kỷ Thuỵ khẽ lắc đầu, cô bước ra ngoài một cách nhẹ nhàng, Tạ Uyên đi theo sát phía sau. Anh định đóng cửa lại sau khi cô đi ra khỏi đây nhưng cuối cùng Kỷ Thuỵ vừa bước ra khỏi cửa thì đột nhiên chống cửa quay người lại.

“Thật ra là có chuyện.” Cô đã nhớ ra.

Quả nhiên, đưa thuốc dán chỉ là giả vờ, thực ra là tới để hỏi chuyện nhà họ Kỷ. Tạ Uyên nhìn vào mắt cô, đột nhiên có cảm giác không vui khó tả.

“Nói đi.” Anh nói một cách thờ ơ.

Kỷ Thuỵ gật gật đầu, hỏi: “Ở cửa sau phòng tiệc, Triệu Tiểu Vũ nói rằng nếu lúc trước chị ấy không phản bội chú thì bây giờ hai người đã kết hôn rồi.”

Tạ Uyên: “?”

“Tại sao hai người sẽ kết hôn chứ? Chẳng lẽ trước kia hai người đã từng nói sao?” Kỷ Thuỵ mở mang đầu óc: “Nhưng lúc đó hai người chỉ là những đứa trẻ mười mấy tuổi không có tài năng mà?”

Đã học cấp ba chưa? Yêu sớm có phải là không tốt lắm hay không? Chú phải yêu chị ấy nhiều đến mức nào nên chị ấy mới có thể chắc chắn rằng nếu chị ấy không phản bội thì nhất định chú sẽ kết hôn với chị ấy. Nhưng quản gia nói rằng hai người không phải là bạn bè, chỉ là chị ấy đơn phương quấy rầy chú thôi. Ồ, là yêu sớm nên không thể nói cho gia đình biết đúng không…

“Đi, đi, đi!” Tạ Uyên đẩy người ra ngoài rồi dứt khoát đóng cửa lại.

Kỷ Thuỵ vẫn chưa từ bỏ ý định, cô gõ cửa: “Chú còn chưa trả lời cháu!”

“Sau này không cho phép hỏi chuyện này nữa!” Giọng nói của Tạ Uyên đầy buồn bực và ngượng ngùng truyền ra ngoài qua lớp ván cửa.

Kỷ Thuỵ mở to hai mắt: “Tại sao không thể hỏi? Chẳng lẽ chú còn yêu chị ấy sao? Ôi trời, cho nên khoảng thời gian này cháu vẫn luôn nhắm vào thím nhỏ của cháu sao? Chú nhỏ, chú mau nói cho cháu biết đi, cháu thật sự rất muốn biết!”

Tạ Uyên: “…”

Kỷ Thuỵ gõ cửa liên tục mười phút, mặc kệ cô kêu khóc diễn trò như thế nào thì Tạ Uyên đều kiên quyết không mở cửa. Bị ồn ào đến phiền, anh chỉ lấy điện thoại di động ra lướt vòng bạn bè, kết quả chỉ mới lướt vài cái thì anh đã nhìn thấy bức ảnh mình và Kỷ Thuỵ đang ngủ trong xe.

Là quản gia đăng, ghi kèm theo chú thích: Hai đứa trẻ trong nhà.

Tạ Uyên nhìn hai khuôn mặt yên tĩnh trong ảnh, khóe môi dần dần cong lên, anh mới vừa bấm lưu thì tiếng than khóc đau khổ của Kỷ Thuỵ lại vang lên ngoài cửa: “Chú nhỏ ơi, xin chú hãy nói cho cháu biết đi!”

Tạ Uyên: “…”

Thật khó chịu.

Kỷ Thuỵ mệt đến mức không mở nổi mắt ra. Sau khoảng thời gian dài im lặng của Tạ Uyên, cô xác định vấn đề này là vết thương lòng của anh và hạ quyết tâm sau này sẽ không bao giờ hỏi lại nữa.

Đáng tiếc cô có hạ quyết tâm thì cũng vô dụng, luôn có người đến nhắc nhở cô.

Cũng không biết Triệu Tiểu Vũ lấy được số điện thoại di động của cô từ đâu, thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho cô và muốn mời cô đi ra ngoài ăn cơm, dạo phố.

Nếu là trước đây, Kỷ Thuỵ nhất định sẽ không dại gì mà bỏ qua cơ hội này, nhưng bây giờ… cô nhớ đến thái độ trốn tránh của Tạ Uyên vào buổi tối hôm đó, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn từ chối.

Từ chối thì từ chối nhưng Triệu Tiểu Vũ là ai chứ, vừa nhìn là có thể nhận ra thái độ dịu đi của cô cho nên càng gửi tin nhắn thường xuyên hơn.

Sau khi Tạ Uyên nhận ra rằng bắp cải trắng này của nhà mình cũng sẽ có heo thầm thương trộm nhớ thì mỗi khi thấy Kỷ Thuỵ cầm điện thoại di động nói chuyện phiếm sẽ đặc biệt để ý. Sau mấy ngày liên tiếp nhìn thấy cô ôm điện thoại di động không rời, cuối cùng anh cũng không nhịn được, hỏi: “Lại nói chuyện phiếm với Diệp Phi à?”

“Chú nhỏ à, trong mắt chú, có phải cháu chỉ có một người bạn là chị Phi hay không?” Kỷ Thụy hỏi lại.

Tạ Uyên: “Cho nên không phải nói chuyện phiếm với cô ấy sao?”

“Không phải.” Kỷ Thuỵ trả lời.

Sau khi chị Phi gửi cho cô một tin nhắn như vậy vào buổi tối hôm đó thì đã hoàn toàn biến mất.

Cũng không phải là hoàn toàn biến mất, sau đó bản thân vẫn luôn không liên lạc được với chị ấy, khi gấp đến độ sắp báo cảnh sát thì chị ấy lại gọi video call đến cho cô.

“Đừng dính người như vậy chứ em gái.” Diệp Phi rất bất lực trước những cuộc gọi nối tiếp như đòi mạng của cô.

Khi cô nhìn thấy Diệp Phi trong video khá tràn đầy sức sống thì mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại không nhịn được mà tức giận: “Chị nghĩ rằng em muốn sao? Đột nhiên chị gửi cho em một tin nhắn như vậy rồi biến mất không dấu vết, em còn tưởng rằng chị đã bị bán vào khu đèn đỏ nào đó!”

“Đọc tiểu thuyết ít thôi, ai dám bán chị chứ.”

Diệp Phi nói chuyện nhưng dường như có sự xuất hiện của một giọng nam: “Lại là em ấy à?”

“Ai vậy?” Giọng nói truyền qua điện thoại di động có chút biến chất nhưng Kỷ Thuỵ vẫn cảm thấy nghe quen tai, nhận ra được bên cạnh Diệp Phi có đàn ông, cô lập tức cảnh giác đứng dậy.

Diệp Phi bật cười: “Chủ nhân của chiếc đồng hồ.”

Kỷ Thuỵ đột nhiên mở to hai mắt: “Có ý gì vậy? Hai người lại liên lạc với nhau sao?”

Diệp Phi đeo thắt lưng, uể oải duỗi người, làn khói vừa tan trên mặt: “Chuyện này nói tiếp thì rất phức tạp, có cơ hội gặp mặt rồi nói sau.”

Kiểu trang điểm khói khiến cô ấy trông giống như một con búp bê vải với khuôn mặt điêu khắc. Kỷ Thuỵ vô tình liếc thấy một vùng da thịt lớn của cô ấy, khuôn mặt nhỏ của cô lập tức đỏ lên: “Chị chú ý một chút, cẩn thận lộ hàng, bên cạnh không phải còn có người sao?”

Diệp Phi dừng một chút, cô ấy nhìn về phía cô với ánh mắt kỳ lạ: “Em cảm thấy… chị sợ anh ấy nhìn thấy sao?”

Kỷ Thuỵ sững sờ, trước khi cô kịp phản ứng thì thế giới trong điện thoại di động đột nhiên lộn ngược, camera rung lắc, hình như xuất hiện hình ảnh một người đàn ông cởi trần mặc quần jean, nắm lấy cổ tay Diệp Phi, kéo chị ấy vào lòng. Sau đó, điện thoại di động rơi xuống giường, Kỷ Thuỵ chỉ có thể nhìn thấy trần nhà.

Ba giây sau, cô vừa hét lên chói tai vừa cúp điện thoại.

“A a a a, mắt của tôi bẩn rồi! Lỗ tai của tôi cũng bẩn rồi, a a a a, đây là cái thể loại nam nữ điên khùng gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt mà lại a a a a…”

Đương nhiên Diệp Phi cũng đã nghe thấy giọng nói suy sụp của cô, sau đó lại cố tình gửi tin nhắn tới giải thích rằng người đàn ông kia chỉ muốn ôm mình một chút chứ không định cho cô xem bản trực tiếp.

Đối với lời giải thích của cô ấy, Kỷ Thuỵ chỉ có một câu: [Nếu không phải sau hai tiếng chị mới giải thích với em thì có lẽ em đã tin chị rồi.]

Diệp Phi ngượng ngùng đáp lại, sau đó lại ngắt kết nối lần nữa.

Nhắc mới nhớ, bọn cô đã không nói chuyện phiếm với nhau hai hoặc ba ngày rồi.

“Nếu không phải nói chuyện với cô ấy, vậy mấy ngày nay cô vẫn luôn gửi tin nhắn cho ai?” Tạ Uyên nghi hoặc nhìn cô: “Còn nữa, tại sao cô lại đỏ mặt?”

Kỷ Thuỵ ho khụ một tiếng, trả lời: “Cháu, cháu đỏ mặt sao?”

“Đỏ mặt.” Mặt Tạ Uyên không có biểu cảm gì.

Kỷ Thuỵ liếc nhìn anh: “Thật ra cũng không trò chuyện với ai cả, chỉ là…”

Cô đang định nói ra cái tên Triệu Tiểu Vũ thì đột nhiên nhớ đến dáng vẻ từ chối đề tài này của anh vào buổi tối hôm đó.

Kỷ Thuỵ im ​​lặng ba giây, sau đó đột nhiên đổi chủ đề: “Vườn rau chân vịt được mùa, tối nay chúng ta ăn rau chân vịt xào với trứng gà nhé.”

Tạ Uyên nheo đôi mắt hẹp dài lại.

Không biết vì sao Kỷ Thuỵ đột nhiên có chút chột dạ, cô tùy tiện tìm một lý do để trốn đi. Đáng tiếc, cô mới vừa đi được hai bước thì đã bị Tạ Uyên túm chặt lấy sau gáy.

“Đã nói là không có ai rồi, chú điều tra cháu như vậy làm gì chứ?” Kỷ Thuỵ vùng vẫy kêu oan: “Chú nhỏ, chú tỉnh táo một chút, chú cũng không phải là một bậc phụ huynh nghiêm túc và có trách nhiệm gì, tại sao lại muốn bắt chước sự cổ hủ của ba cháu chứ? Thấy cháu nói chuyện hơn hai câu một ngày thì đều phải tra ra mười tám đời tổ tông của người ta, cháu thật sự không ngốc như hai người nghĩ đâu.”

Quản gia nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy tới. Khi vừa nhìn thấy Tạ Uyên đang nắm cổ áo Kỷ Thuỵ thì bác ấy nhanh chóng bước tới khuyên bảo: “Cậu chủ, cậu bình tĩnh một chút, nếu Thuỵ Thụy phạm phải lỗi gì thì cậu cứ mắng cô ấy vài câu, đừng nắm quần áo của người ta như vậy, dù sao Thụy Thụy cũng là con gái.”

Tạ Uyên bình tĩnh buông tay ra.

Kỷ Thuỵ loạng choạng, cô chui vào trong lòng của quản gia.

Quản gia: “…”

“Hu hu hu, bác ơi, chú ấy bắt nạt cháu.” Kỷ Thuỵ giả vờ khóc.

Quản gia lập tức nhìn về phía Tạ Uyên với ánh mắt trách móc.

Tạ Uyên: “…”

Có đôi khi thực sự không biết ai mới là chủ của ngôi nhà này.