Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 32




Kỷ Thụy nghe thấy cô ấy nói không thoải mái, lập tức sốt ruột: “Không thoải mái như thế nào?”

“Chính là bụng dưới cứ bị thắt lại, không rõ ràng cho lắm.” Diệp Phi chậm rãi thở ra một hơi: “Nhưng mỗi lần thế này, chị đều cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào cả.”

“Ngoại trừ điều này ra thì còn triệu chứng nào khác nữa không? Gần đây chị ăn uống có ngon không?” Kỷ Thụy thử nhìn vào gương mặt trang điểm thật đậm của chị ấy với mong muốn nhìn ra được tình trạng hiện giờ… Ừm, thất bại rồi: “Vừa rồi em ôm eo chị, cảm giác hình như gần đây chị đã gầy hơn một chút rồi.”

“Quả thật gần đây chẳng mấy khi ăn cơm đúng giờ.” Diệp Phi ngồi xổm trên mặt đất nghỉ ngơi một lát, lại trở về trạng thái bình thường: “Đi thôi, lên lầu trước nào.”

“Vâng.”

Tòa nhà cũ chỉ có sáu tầng không hề có thang máy, không nói đến vấn đề thang lầu quá hẹp, mà trong hành lang lại còn chất đầy những thứ bừa bộn, trên tường cũng là những hình vẽ lung tung và bị dán đầy những tờ rơi quảng cáo. Kỷ Thụy cẩn thận đi theo sau lưng Diệp Phi, luôn luôn chú ý đến tình trạng của cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy dừng lại trước cửa tầng sáu, cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

“Chị chỉ hơi đau bụng mà thôi, em căng thẳng như vậy làm gì?” Diệp Phi bật cười.

Kỷ Thụy không đồng tình: “Đều là khó chịu, đương nhiên phải cẩn thận một chút.”

Diệp Phi cong môi, vươn tay xoa đầu cô: “Chuẩn bị tâm lý xong chưa công chúa nhỏ của chị, nhà chị cũng không phải nhà của sếp tổng tập đoàn nhà họ Tạ đâu, vừa nhỏ vừa nát, không có chiếc giường lớn rộng năm trăm mét vuông, cũng chẳng có chén bát được làm từ bảo thạch, có lẽ em sẽ phải chịu thiệt thòi một chút.”

“… Trong nhà của sếp tổng tập đoàn nhà họ Tạ cũng không có giường lớn rộng năm trăm mét vuông và chén bát được làm từ bảo thạch.” Kỷ Thụy bất đắc dĩ.

Diệp Phi mỉm cười, cúi đầu cầm chìa khoá mở cửa. Kỷ Thụy ngoan ngoãn đứng sau lưng cô ấy. Khoảnh khắc cửa phòng được mở ra, Kỷ Thụy với vẻ mặt tràn đầy mong đợi, phút chốc bỗng bị xịt keo cứng ngắc.

“Đã bảo là nhà chị vừa tồi tàn vừa nát mà.” Diệp Phi không hề bỏ sót biểu cảm của cô, nhún vai tỏ ý rằng mình không thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp.

Kỷ Thụy im lặng thật lâu, cuối cùng cô chỉ vào đống quần áo vương vãi khắp nơi và những hộp thức ăn nhanh mốc meo trên bàn không biết đã bao lâu trong căn hộ, hỏi: “Đây không phải là vấn đề nhỏ hay tồi tàn?”

Diệp Phi rất thản nhiên: “Ngày nào chị cũng ở quán bar hoặc studio, bận muốn chết, nào có thời gian để dọn dẹp mấy thứ này chứ, mau vào đi.”

Vừa nói chuyện cô ấy vừa đá văng một chiếc quần trên cánh cửa xuống, xem như hoàn thành việc dọn đường cho công chúa nhỏ.

Căn hộ được bố trí theo kiểu hai phòng ngủ và một phòng khách, nhà vệ sinh với phòng bếp nhỏ đến đáng thương. Đã nhỏ đến như vậy rồi, còn bị nhét đầy vô số thứ, Kỷ Thụy bước được mấy bước đã vấp một cái, cô vừa đi vừa nhặt, đợi đến khi đến được phòng ngủ, cô đã ôm đầy một đống quần áo trong ngực.

“Đưa cho chị nào.” Diệp Phi chủ động vươn tay ra.

Cũng đúng lúc Kỷ Thụy không biết nên để ở đâu, thế là cô bèn ngoan ngoãn giao ra. Kết quả một giây sau đã thấy cô ấy dùng một lực lớn ném nó vào một góc ở phòng khách.

Công chúa nhỏ: “…” Mở mang tầm mắt rồi.

Không gian phòng ngủ càng chật hơn, ngoại trừ một chiếc giường một mét rưỡi, còn có hai giá sách giản dị, cùng với chiếc bàn đọc sách đã bị chất đầy đồ và đánh mất chức năng vốn có từ lâu. Ngoại trừ những thứ này, gần như đã chẳng còn nơi nào có thể đặt chân được.

Nhưng cũng may thay là chỉ bừa chứ không bẩn, cũng không có mùi lạ như mùi của những hộp đựng thức ăn nằm ngoài phòng khách kia.

“Đi tắm rửa đi, cả người toàn là mồ hôi thôi.” Diệp Phi lại còn ghét bỏ cô.

Kỷ Thụy sờ mũi một cái, nhận lấy áo ngủ và đồ lót dùng một lần chị ấy đưa cho, lúc phải vào nhà vệ sinh, cô xác định lại với chị ấy một lần nữa: “Đồ mà chị đưa cho em đã giặt rồi đúng không?”

Câu trả lời mà Diệp Phi đưa cho cô chính là cầm chiếc cốc trên tủ đầu giường vờ ném cô.

Kỷ Thụy bị cô ấy chọc cười, ngoan ngoãn đi tắm.

Cô tắm rất nhanh, lúc tắm xong, Diệp Phi đã dọn sơ lại phòng ngủ một lần, trông thoải mái hơn trước đó rất nhiều.

“Chị Phi, chị đi tắm không?” Kỷ Thụy nhìn gương mặt với lớp trang điểm bán vĩnh viễn* của cô ấy.

* Hiểu đại khái là những kỹ thuật làm đẹp như phun (xăm) mày, phun (xăm) môi,…

Diệp Phi tựa vào ghế: “Không vội, em qua đây trước đi.”

Kỷ Thụy ngoan ngoãn đi đến bên giường, ngồi xuống: “Chuyện gì thế?”

“Nói một chút thử xem, vì sao hôm nay em lại giận dỗi người nhà.” Diệp Phi đi thẳng vào vấn đề.

Kỷ Thụy dừng một chút, sau đó kể lại đơn giản chuyện hôm nay ngoại trừ vấn đề xuyên không đến đây cho chị ấy nghe một lần. Diệp Phi nghe vậy cứ mãi nhíu mày, hoàn toàn không hiểu có gì đáng giận dỗi tranh cãi với một chuyện bé tẹo như thế này, càng không hiểu vì sao hai người này lại cãi nhau đến mức mỗi người một ngả. Nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương, hai mắt rưng rưng của Kỷ Thụy, với tư cách là một người bạn, cô ấy cảm thấy mình vẫn nên bày tỏ thái độ của mình một chút ——

“Chú nhỏ của em đúng là chẳng ra gì, đã biết rõ em vừa mới bị dọa sợ, không an ủi em đàng hoàng thì cũng thôi đi, còn níu lấy chút chuyện nhỏ này không buông, chẳng có chút thương cảm hay đồng cảm nào hết vậy, nhân phẩm thật sự rất có vấn đề đấy. Cho dù chuyện này có qua rồi, sau này cũng nên bớt chú ý đến anh ta đi.”

Kỷ Thụy vừa rồi vẫn còn rưng rưng nước mắt bày tỏ sự bất bình, vừa nghe chị ấy nói chú nhỏ như thế, lập tức không vui: “Không phải đâu, chú nhỏ của em không phải loại người như vậy đâu, em không cho chị nói chú ấy như thế.”

Diệp Phi: “…”

Yên tĩnh.

Rất yên tĩnh.

Căn phòng nhỏ yên tĩnh giống như bị rút chân không vậy.

Hồi lâu, Diệp Phi mới chậm rãi mở miệng: “Em biết bây giờ em giống cái gì không?”

“Hửm?” Kỷ Thụy không hiểu.

“Giống như một bà điên yêu đương mù quáng, bị chồng bạo lực gia đình, khóc lóc bỏ trốn khỏi nhà nhưng lại không thể chịu nổi người ta nói xấu về anh ta dù chỉ một câu.”

Kỷ Thụy: “…”

Hồi lâu sau, cô hắng giọng một cái: “Chú nhỏ của em vốn dĩ rất tốt.”

Diệp Phi dùng ánh mắt “hết thuốc chữa” để nhìn cô.

“… Nhắc, nhắc đến yêu đương mù quáng, em còn muốn hỏi chị đây này, chẳng lẽ chị không phải là người yêu đương mù quáng hay sao?“ Kỷ Thụy nhớ lại chuyện xảy ra vào khoảng thời gian trước, cảm thấy uất ức: “Chị vì đàn ông, thậm chí đến cả bạn bè cũng không cần!”

Lúc này, đến lượt Diệp Phi hắng giọng: “Sao có thể chứ, đàn ông như quần áo, bạn bè như tay chân, chị không phải là người không rõ ràng như thế.”

“Thật sao?” Kỷ Thụy nghi ngờ nhìn cô ấy.

Diệp Phi bật cười: “Thật đấy, chuyện này của chị nói ra thì có chút phức tạp, khoảng thời gian trước, chị đột nhiên gặp lại anh ấy ở studio, hình như anh ấy là giám sát của bộ phim mà chị đóng vai phụ. Anh ấy thật nghĩa khí, không nói hai lời đã sắp xếp cho chị một vai diễn nhỏ rồi, để cảm ơn anh ấy, chị đã mời anh ấy ăn cơm, kết quả ăn đến tận trên giường.”

“Lần đầu gặp nhau là anh ấy lái xe suýt chút đụng phải chị, sau đó bọn chị lên giường, lần này là chị mời anh ấy ăn cơm, lại lên giường rồi, giường của các người là điểm tham quan gì đó cần phải đi hay sao? Vì sao lần nào kết quả cũng đều là lên giường thế?” Kỷ Thụy cũng không biết nên nói là mình quá bảo thủ hay là họ quá cởi mở nữa.

Diệp Phi trừng mắt nhìn: “Đây không phải là sự nhiệt tình khó từ chối hay sao.”

“… Xin đừng tùy tiện làm ô uế thành ngữ.” Kỷ Thụy nhìn người bạn có quan điểm cởi mở của mình, quả thực cảm thấy đau đầu:: “Chị cứ sống cuộc sống thác loạn như thế, không sợ bị bệnh hay sao. Mẹ em bảo đàn ông bẩn thỉu lắm, trước khi chưa điều tra rõ về mười tám đời tổ tông của người đó, tốt nhất nắm cũng đừng nên nắm tay.”

“Mẹ em khá bảo thủ đấy.” Diệp Phi đánh giá một câu, suy nghĩ rồi lại nói: “Nhưng ở thời đại của mẹ em, có bảo thủ cũng là chuyện thường thôi.”

Kỷ Thụy: “…” Thật xin lỗi, mẹ em là người cùng thời với chị đấy.

Thấy cô thật sự lo lắng cho mình, Diệp Phi chế nhạo: “Yên tâm đi, chắc chắn là anh ấy rất sạch đó, hơn nữa lần nào bọn chị cũng có biện pháp phòng tránh…”

Đang nói được nửa chừng, cô ấy lại chợt nhớ lại hình như có một lần không hề có biện pháp phòng tránh, đột nhiên có chút chột dạ.

“… Ừm, phòng tránh rồi.” Diệp Phi khẽ ho một tiếng, tiếp tục nói: “Không có gì đâu.”

Kỷ Thụy vẫn nhìn cô ấy với ánh mắt không đồng ý.

Diệp Phi: “Anh ấy rất đẹp trai.”

Đôi mắt Kỷ Thụy khẽ động.

“Bụng tám múi.”

“…”

“Cao hơn một mét tám.”

“…”

“Dưới giường văn vẻ lịch sự, lên giường mặt người dạ thú vừa hoang dã vừa hung hăng, đã thế còn rất có ý thức phục vụ…”

“Không cần nói.” Kỷ Thụy đưa tay ngăn lại: “Loại cực phẩm này, chắc chắn không thể tuỳ tiện bỏ qua.”

Diệp Phi cảm khái: “Em có thể hiểu là tốt rồi.”

“Vậy nên, lần đó em gửi tin nhắn cho chị, là chị với anh ấy cơm nước xong xuôi ở đoàn làm phim rồi đến khách sạn đấy à?” Kỷ Thụy tò mò.

Diệp Phi nghĩ nghĩ: “Bữa ăn lần đó sớm hơn một chút, sau đó bọn chị để lại phương thức liên lạc, sau đó, anh ấy đột nhiên mời chị về nhà đón sinh nhật ba anh ấy.”

“Thế mà đã gặp người lớn rồi ư?” Kỷ Thụy kinh ngạc.

Diệp Phi hơi nhíu mày: “Nghĩ gì thế, hình như anh ấy với ba mình không hợp nhau, cho nên cố ý đưa chị đến vào ngày sinh nhật của ông ấy, còn bảo chị mặc quần đùi với tất lưới nữa, phải ăn mặc lố lăng nhất có thể, chính là muốn khiến ba mình mất mặt trước những người họ hàng.”

“… Người đàn ông này cũng khá nổi loạn đấy, không phải vẫn còn vị thành niên đó chứ.” Kỷ Thụy im lặng.

Diệp Phi: “Làm sao có thể, đã hai mươi tám rồi.”

“Còn lớn hơn chú nhỏ của em một tuổi!” Kỷ Thụy ngạc nhiên: “Cũng đã đến tuổi này rồi, có cần dùng cách ngây thơ thế này để chống đối lại người lớn hay không?”

“Điều này có gì lạ đâu chứ, có người sống đến tận sáu mươi vẫn còn nổi loạn cơ mà.” Diệp Phi không cảm thấy có vấn đề gì cả.

Kỷ Thụy cả đời đều được ba mẹ cưng chiều tỏ vẻ khó tưởng tượng được, có điều bây giờ cô đang quan tâm đến một chuyện khác hơn: “Sau đó thì sao, người nhà họ có làm khó làm dễ chị không?”

“Không có.”

Kỷ Thụy thở phào một hơi: “Vậy người nhà của anh ấy cũng rất tốt nhỉ.”

“Bởi vì chị hoàn toàn chưa hề gặp được người nhà của anh ấy.”

“… Hả?”

“Tất lưới.” Diệp Phi nói một cách ngắn gọn: “Anh ấy không kiềm chế được bản thân cũng là chuyện bình thường thôi.”

Kỷ Thụy: “…”

Người đàn ông điên! Người phụ nữ điên! Hai người điên! So với họ, mình bỏ nhà ra đi chỉ vì cãi nhau vài câu với chú nhỏ quả thật quá khuôn phép rồi! Kỷ Thụy sụp đổ ngã xuống giường, từ chối tiếp tục nói chuyện với cô ấy.

Diệp Phi bị phản ứng của cô chọc cười, đưa tay vỗ mông cô một cái: “Ngủ đi, đã mệt mỏi cả ngày rồi.”

“Chị không ngủ ở đây sao?” Kỷ Thụy ngẩng đầu.

Diệp Phi: “Chị không quen ngủ với người khác, sẽ sang phòng kế bên để ngủ.”

Nếu là lúc trước, Kỷ Thụy nhất định sẽ lập tức ngồi dậy, tỏ ý rằng mình ngủ ở phòng khách là được rồi, còn bây giờ…

“Sau khi chị xong việc với người đàn ông kia, cũng sẽ chia giường ngủ ư?” Cô yếu ớt mở miệng.

Diệp Phi cười một tiếng: “Làm mệt rồi, không nhớ nữa.”

Kỷ Thụy đau khổ ngã xuống: “Em quả thật không nên hỏi.”

Có thể là vì câu chuyện của Diệp Phi quá kích thích, cũng có thể là do đây là lần đầu tiên chính thức rời khỏi nhà từ sau khi sống cùng với chú nhỏ, Kỷ Thụy lúc nãy vẫn còn có chút buồn ngủ, giờ phút này nằm ở trên giường lật qua lật lại, chẳng còn buồn ngủ chút nào nữa cả.

Cô nhắm mắt lại ép mình chìm vào giấc ngủ, nhưng đầu óc càng lúc càng tỉnh táo, đợi cho đến khi đành chịu phải bật đèn lên, đã là ba giờ sáng. Cô nhìn về phía chiếc túi xách treo trên chiếc giá áo đơn giản trong phòng, khẽ thở dài.

Ở một nơi khác cùng một thành phố, đèn ở phòng ngủ trên lầu ba cũng lóe lên, Tạ Uyên mặt không biểu cảm ngồi trước cửa sổ, hoàn toàn không có ý định ngủ. Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ từ đầu đến cuối đều im lìm, tia sáng lại dần dần thay đổi, đợi đến một tiết điểm nhất định, đèn đường tắt, trời cũng sáng hoàn toàn.

Tối hôm qua quản gia ngủ rất sớm, sáng sớm vừa tỉnh dậy tâm trạng rất tốt, bác ấy gọi một đám người cùng nhau tổng vệ sinh. Lúc Tạ Uyên xuống lầu, bác ấy đang bận rộn làm việc.

“Chào buổi sáng, cậu chủ.” Bác ấy một tay cầm chổi một tay cầm khăn mặt, sau khi nhìn thấy Tạ Uyên thì vui vẻ chào hỏi.

Tạ Uyên quét mắt nhìn bác ấy một cái: “Cao tuổi rồi, còn nghịch linh tinh gì nữa vậy?”

“… Tôi cũng chỉ mới hơn năm mươi thôi, chưa già lắm mà nhỉ?” Quản gia hoài nghi nhân sinh.

Tạ Uyên không trả lời, nghiêm mặt đi về phía phòng ăn, quản gia lập tức đuổi theo: “Cậu chủ, hôm qua cậu về lúc mấy giờ thế?”

“Rạng sáng.”

“Muộn như vậy, chẳng trách tôi đợi mọi người mãi mà chẳng được.” Quản gia thở dài: “Cậu chủ vất vả rồi, đêm qua thức khuya như vậy, hôm nay còn phải đi làm, lần sau Thụy Thụy còn quấn lấy cậu không chịu về, cậu nhất định phải ngăn cô ấy lại, kiên quyết không thể chiều trẻ con.”

Tạ Uyên nghe thấy tên Kỷ Thụy, vẻ mặt càng trở nên u ám hơn.

Quản gia tự lẩm bẩm một mình cả đường cho đến phòng ăn, đầu bếp vừa bưng bữa sáng ra, người vừa bảo đừng nên chiều hư trẻ con đã nói: “Bỏ phần của Thụy Thụy vào trong nồi làm ấm đi, hôm qua cô ấy thức khuya, chắc chắn không dậy nổi đâu.”

“Vâng.” Đầu bếp đáp một tiếng.

Quản gia: “Cũng đúng lúc, hấp thêm cho cô ấy một cái bánh bao hoa nhỏ không nhân đi, tuy ăn không ngon lắm nhưng lại rất đẹp mắt, chắc chắn cô ấy sẽ rất thích.”

Đầu bếp mỉm cười gật đầu, đang định đi làm, Tạ Uyên đột nhiên mở miệng: “Không cần đâu.”

Hai người đồng thời dừng lại, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh, Tạ Uyên cũng không có ý định giải thích thêm điều gì, chỉ cúi đầu ăn sáng.

Sau khi im lặng một lúc lâu, quản gia đã hiểu: “Cậu sợ cô ấy lãng phí thức ăn có đúng không, vậy, vậy hôm nay không hấp, ngày mai lại hấp, những món khác cũng…”

“Ngày mai cũng không cần.” Tạ Uyên đặt đĩa xuống, chẳng có hứng ăn: “Sau này cũng không cần nữa.”

Quản gia cuối cùng cũng ý thức được điều gì đó không đúng: “Đây là… Có ý gì thế?”

“Ý là.” Tạ Uyên lạnh mặt nhìn sang bác ấy: “Cô ấy đã dọn ra ngoài, sẽ không trở về nữa.”

Vừa nói ra, cả căn nhà đều trở nên yên tĩnh.

Tạ Uyên đứng dậy rời đi.

Gậy chống nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nhỏ bé thanh thúy, quản gia với đầu bếp nhìn chằm chằm vào anh như chồn đất, mãi cho đến khi bóng dáng anh đã biến mất hoàn toàn, đầu bếp mới vội vã hỏi một câu: “Cậu chủ có ý gì thế?”

Quản gia bình tĩnh hơn một chút: “Cãi nhau rồi.”

“… Chỉ là cãi nhau thôi sao?” Đầu bếp hoài nghi.

Quản gia dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta, dường như không hiểu vì sao anh ta lại hỏi câu này cho lắm: “Cậu chủ có bảo chúng ta vứt đồ của Thuỵ Thụy đi không?”

“Không có.”

“Cậu ấy có bảo chúng ta dọn dẹp sạch sẽ căn phòng của Thụy Thụy không?” Quản gia lại hỏi.

Đầu bếp: “Hình như… Cũng không có.”

“Vậy nên chỉ là cãi nhau thôi.” Quản gia lại mở miệng: “Chắc là phải ầm ĩ đến tận vài ngày cơ, cậu cất bánh bao hoa nhỏ không nhân đi, đợi Thụy Thụy về rồi tính.”  

“Thứ này chỉ có hạn sử dụng trong vòng mười ngày thôi, bây giờ chỉ còn ba ngày.”

“Đến hạn rồi à, vậy ngày mai cho cậu chủ ăn đi.” Quản gia gật đầu.

Đầu bếp: “…” Dường như bác càng lúc càng thiên vị thì phải!