Lúc Kỷ Thụy nhận được tin nhắn của bác quản gia, cô đang ngồi trong quán bán đồ ăn sáng ở cổng khu nhà cũ.
Buổi sáng ở khu ổ chuột cực kì náo nhiệt, nhất là từ khoảng bảy giờ cho đến tám giờ rưỡi. Sáng sớm, đám thanh niên đứng xếp hàng vội vàng mua bữa sáng, lại vội vàng chạy đi chen chúc nhau trên tàu điện ngầm. Đợi đến khi hết giờ cao điểm, các cụ ông cụ bà lại đổ xô ra đường, gặp được người quen trên đường thì nhiệt tình chào hỏi, mỗi lần trò chuyện có thể nói đến tận nửa tiếng đồng hồ, đợi hai bên đều đã nói thoải mái rồi, ai muốn tản bộ thì tiếp tục tản bộ, cần mua thức ăn thì nhanh chóng đi mua thức ăn.
Kỷ Thụy ngồi trong cửa hàng bán đồ ăn sáng, chậm rãi uống sữa đậu nành, trước mặt bày một lồng bánh bao hấp nóng hổi, đây đều là những chiếc bánh mới làm, được làm từ những nguyên liệu vừa túi tiền, lại còn rất sạch sẽ, dầu bên trong thấm vào bột mềm, cắn một miếng thôi là răng môi thơm ngát.
Bánh bao này không khác gì so với những chiếc bánh bao được làm sẵn trong các nhà hàng bán đồ ăn sáng cao cấp ở khu thương mại cả? Kỷ Thụy mở miệng cắn một cái, lấp đầy cả miệng rồi mới cầm điện thoại di động lên, phát hiện là tin nhắn do bác quản gia gửi đến: [Cãi nhau với cậu chủ à? Bao giờ thì về thế?]
Đôi mắt của Kỷ Thụy chua chua, cô nhanh chóng gõ xuống mấy chữ: [Không trở về nữa đâu], nhưng vừa nghĩ lại sợ quản gia lo lắng, bèn xóa từng chữ một, lại trả lời một lần nữa: [Tạm thời sẽ không quay về đâu, bác đừng lo lắng, cháu ăn no uống say, sẽ không khiến mình bị thiệt thòi đâu.]
Quản gia biết không thể nào khuyên ngăn chuyện bọn trẻ cãi nhau, thế là bác ấy cũng nhanh chóng trả lời lại: [Chú ý an toàn, sớm tối mỗi ngày đều phải gửi cho tôi một tin nhắn, để tôi biết cô vẫn bình an nhé.]
Kỷ Thụy cười: [Vâng, bác.]
Quản gia: [Đúng rồi, bây giờ cô sống ở đâu thế?]
Kỷ Thụy: [Nhà bạn.]
Quản gia: [Hoàn cảnh tốt không?]
Kỷ Thụy ngẩng đầu, nhìn con đường rợp bóng cây một chút, đâu đâu cũng có thể trông thấy vết tích của sự sống và những món đồ cũ, mỉm cười đáp lại: [Rất tốt, vô cùng tốt.]
Quản gia nhìn thấy tin nhắn, lập tức yên tâm, dù sao bác ấy cũng hiểu rõ đứa trẻ nhà mình, hoàn cảnh có thể khiến Kỷ Thụy cảm thấy rất tốt, ít nhất cũng phải ngang bằng với khách sạn năm sao.
Xem ra đã tìm đến cậu Lý để nương tựa rồi. Quản gia lại căn dặn thêm vài câu rồi đặt điện thoại di động xuống, tiếp tục tổng vệ sinh.
Sau khi Kỷ Thụy trả lời tin nhắn xong, cũng đã ăn hết phần ăn, cô nhanh nhẹn đi dạo loanh quanh khắp nơi một chút, mãi cho đến khi càng lúc càng nắng, cô mới mua ít đồ trở về nhà.
Đêm qua cô gần như không hề ngủ, buổi sáng cũng thức dậy rất sớm, Diệp Phi ở phòng bên cạnh lại khác với cô, tuy đã tạm thời đổi phòng, chăn ga gối đệm và những thứ khác đều là vật dùng tạm, nhưng cô ấy vẫn ngủ một mạch cho đến tận mười giờ sáng ngày hôm sau mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Dựa theo thói quen của cô ấy, cô ấy phải tiếp tục nằm lỳ trên giường khoảng hai tiếng nữa mới rời giường, nhưng trong khi ý thức vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Có phải công chúa nhỏ cần ăn sáng rồi không?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Diệp Phi tỉnh táo lại, hai mươi phút sau, cô ấy kéo cửa phòng ngủ ra, vừa bước một chân ra đã thấy kinh hãi.
Phòng khách tối qua còn lộn xộn bừa bãi, giờ phút này đã sáng sủa sạch sẽ, sàn nhà sạch bóng, trên mặt bàn còn được bày hai bông hoa bách hợp tươi mới, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.
Kỷ Thụy ngồi trên ghế sô pha thủng lỗ xem phim, nghe thấy tiếng động, mỉm cười quay đầu nhìn về phía cô ấy, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều thấy được sự cạn lời từ trong mắt đối phương.
“… Chị Phi, chị ở nhà có cần thiết phải trang điểm thành thế này hay không?” Kỷ Thụy chỉ vào mặt chị ấy cách một khoảng không, hỏi một cách chân thành.
Diệp Phi nhíu mày: “Làm phụ nữ thì phải ngầu một chút… Em thì sao? Vừa sáng đã dậy, dọn dẹp nhà cửa cho chị à? Em là nàng tiên ốc gì đó ư?”
“Em dọn vào tối qua đấy, thực sự ngủ không được, nên dọn dẹp đơn giản một chút.” Kỷ Thụy hài lòng nhìn quanh: “À đúng rồi, buổi sáng em có cầm một ít tiền lẻ của chị ra ngoài ăn, còn mua hoa nữa. Em định sẽ hoàn toàn tự chủ tài chính bắt đầu từ hôm nay, sẽ không tiếp tục tiêu tiền của chú nhỏ nữa. Cho nên mặc dù trong điện thoại di động của em có rất rất nhiều tiền, nhưng em không thể tùy tiện dùng được, chị lại chưa dậy, em chỉ có thể…”
Kỷ Thụy còn chưa nói dứt lời, Diệp Phi đã ôm lấy mặt cô.
“Cục cưng, tiền của chị em cứ dùng thoải mái.” Diệp Phi nghiêm túc nhìn cô: “Nhưng không được phép tiếp tục dọn vệ sinh giúp chị nữa.”
“Vì sao chứ?” Mặt Kỷ Thụy bị chị ấy ép vào trông thật bầu bĩnh đáng yêu.
Diệp Phi: “Bởi vì nuôi em là việc chị nên làm, nhưng nếu em làm việc cho chị, sẽ khiến chị cảm thấy em đang lấy lòng vì lợi ích.”
“Nhưng khi còn ở nhà em cũng sẽ thuận tay dọn dẹp, em còn trồng rau cùng bác quản gia nữa đấy.” Kỷ Thụy hiểu ý của cô ấy, dẫn chứng một cách thuyết phục rằng tự mình làm những chuyện này không phải để dốc sức lấy lòng chị ấy.
Diệp Phi nhướng mày: “Ồ, trong nhà còn có quản gia nữa à, vậy thì chị càng không thể để em làm việc được.”
“Vậy phải làm sao đây, cứ để bẩn thỉu như tối qua vậy à?” Kỷ Thụy dở khóc dở cười.
Diệp Phi nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ bảo: “Chúng ta có thể cùng nhau dọn dẹp.”
“Được.” Kỷ Thụy gật đầu.
Sau khi đã thỏa thuận xong, Kỷ Thụy đột nhiên chạy vào phòng bếp, Diệp Phi không hiểu rõ lắm, nhưng cũng không đi theo.
Ba phút sau, cô bưng ra một bát trứng gà đường đỏ: “Chị Phi, ăn đi.”
Diệp Phi dừng một chút, ghét bỏ: “Cái quái gì thế?”
“Trứng gà đường đỏ đấy, trong tủ lạnh nhà chị chẳng có gì cả, em cố ý đi mua đấy.” Kỷ Thụy giải thích: “Em suy nghĩ rất cẩn thận, chị bị trễ dâu, một là vì không đủ dinh dưỡng, hai là bị thiếu máu, nhưng cho dù là nguyên nhân gì đi nữa, chị cũng phải bồi bổ cho tốt, không thể biến bệnh nhẹ thành bệnh nặng… Chị làm gì cứ nhìn chằm chằm vào em thế hả?”
Diệp Phi hoàn hồn: “Chỉ là chị thấy cảm giác được quan tâm thật là tốt.”
Dứt lời, cô ấy nở một nụ cười dịu dàng.
Kỷ Thụy bị nụ cười của cô ấy làm cho choáng váng, cảm giác quen thuộc lúc gặp mặt lần đầu lại xuất hiện, chỉ là còn chưa đợi cô cẩn thận xác nhận, điện thoại của Diệp Phi lại đột nhiên vang lên.
“Ai thế?” Kỷ Thụy tò mò.
Diệp Phi: “A, tên đàn ông điên.”
Kỷ Thụy: “…”
Diệp Phi không nhận cũng chẳng cúp máy, tùy tiện bỏ điện thoại di động vào trong túi, bắt đầu ăn trứng gà đường đỏ, Kỷ Thụy nghe tiếng chuông điện thoại không ngừng truyền đến từ trong túi cô ấy, nhịn không được mà hỏi một câu: “Không để ý tới sao?”
“Nào có thời gian để ý đến anh ấy đâu chứ.” Trứng gà đường đỏ công chúa nhỏ nấu rất bình thường, nhưng có lẽ là vì tốn nhiều tâm ý cho nên Diệp Phi cảm thấy ăn rất ngon, cô ấy ăn sạch trong vòng một hơi.
Chuông điện thoại di động chỉ kêu một lần rồi thôi, Kỷ Thụy đã thầm đưa ra một bình luận tồi tệ cho người đàn ông điên kia, lại vui vẻ nhìn Diệp Phi, nói: “Chị Phi, sau này em sẽ giám sát chị ăn cơm đúng giờ, để chị nhanh chóng hồi phục sức khỏe.”
“Gần đây, chị phải đến quán bar để làm việc bán thời gian, mỗi ngày đều bận đến bốn giờ sáng, làm sao ăn cơm đúng giờ được?” Diệp Phi buồn cười.
Kỷ Thụy nhíu mày: “Như vậy sao được, chị vốn đã không khỏe rồi, sao có thể thức đêm như thế được… Hay là, cứ nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước đi, đợi chị khỏe lại rồi hãy đi làm.”
“Chị cũng muốn lắm, nhưng trong nhà chẳng còn tiền nữa, không biết đến bao giờ mới nhận được tiền lương từ phía đoàn phim, nếu như không đến quán bar làm việc, sẽ càng không có tiền ăn cơm.” Diệp Phi thở dài.
Cô ấy không sợ Kỷ Thụy thấy nhạy cảm mà cố tình giấu diếm tình hình thực tế, Kỷ Thụy cũng không vì thế mà thấy nhạy cảm, chỉ hỏi một câu: “Số tiền chị bán đồng hồ kia đâu rồi?”
“Không phải hôm qua em đã ngồi nó rồi hay sao?” Diệp Phi hỏi lại.
Kỷ Thụy ngẩn người: “Dùng hết để mua xe moto rồi ư?”
“Vậy thì cũng không hẳn, còn thanh toán hai năm tiền thuê nhà nữa.” Chị gái cool ngầu nhàn nhã tính toán: “Tin xấu là bây giờ trên dưới trong ngoài chị chỉ còn 500, tin tốt là chúng ta không phải ngủ ở đầu đường xó chợ.”
Kỷ Thụy không nói gì cả một hồi lâu, cuối cùng uyển chuyển bày tỏ: “Mặc dù không nên đánh giá gì về quan điểm quản lý tài sản của chị, nhưng chị Phi này, chị thật sự là người không có cảm giác nguy cơ nhất mà em từng gặp đấy.”
Diệp Phi cong môi: “Yên tâm đi, không chết đói đâu.”
“Đúng vậy, không chết đói đâu.” Kỷ Thụy chạy vào phòng khoảng ba giây, lại chậm chạp quay ra, lúc này trong tay có thêm một chiếc túi xách: “Chúng ta bán cái này đi, có thể chống đỡ được một khoảng thời gian đấy.”
Chiếc túi xách này đã theo cô ra ngoài từ ngày hôm qua, suốt cả quãng đường ăn đồ nướng, bắt cóc, cãi nhau, cuối cùng vẫn không hề bị ném đi, điều này nói rõ cái gì, nói rõ là cô vẫn còn hi vọng!
Diệp Phi nhìn chiếc túi xách có giá trị bằng cả căn nhà, nhíu mày: “Thứ này rất đắt sao?”
“Cũng không đắt cho lắm.” Kỷ Thụy nghĩ nghĩ: “Khoảng hơn 70 vạn?”
Diệp Phi xịt keo cứng ngắt, hoài nghi nhân sinh: “Bao nhiêu chứ?”
“Hơn 70 vạn, chú nhỏ mua cho em đấy.” Kỷ Thụy lặp lại một lần nữa: “Bản giới hạn đấy, hình như chỉ có ở Chu Thành với một thành phố khác, hàng qua tay chắc sẽ hơn 80.”
“… Có đôi khi thật sự rất muốn liều mạng với kẻ có tiền như bọn em.” Diệp Phi hiếm khi có thù với nhà giàu.
Kỷ Thụy cười ha hả: “Đợi lát nữa chúng ta đi bán nó, sau đó đi ăn một bữa ngon!”
“Em chờ trước đã, em vừa mới bảo là chú nhỏ mua cho em, đúng không?” Diệp Phi đặt câu hỏi, sau khi trông thấy cô gật đầu cười: “Không phải là em vừa mới bảo muốn tự chủ tài chính, không phụ thuộc vào anh ta nữa hay sao? Bán đi chiếc túi anh ta tặng em, đổi thành tiền để tiêu xài… Có phải hơi xung đột với kế hoạch tự chủ tài chính của em không?”
“Chị Phi, đây là quà tặng, là quà tặng đó, cho dù chú ấy có kiện ra tòa thì cũng vô dụng thôi. Đây là đồ thuộc về em, em bán đồ của em, sao lại không phải là tự chủ tài chính chứ?” Kỷ Thụy thành thật.
Bờ môi của chị gái cool ngầu hơi nhếch lên, không ngờ rằng mình lại nhận được đáp án như thế này.
Hồi lâu sau, cô ấy lại hỏi: “Hay là quên đi, 500 tệ cũng có thể tiêu được mấy ngày, hoàn toàn có thể chống đỡ được đến lúc quán bar phát lương. Nói như thế nào đi nữa, chiếc túi này của em vẫn là quà của người lớn tặng, vẫn nên giữ lại đi.”
“Không sao cả, bán chiếc túi này đi, em vẫn còn năm cái giống hệt như thế này mà, có điều chúng đều ở nhà họ Tạ, tạm thời không thể lấy được.” Kỷ Thụy thuận miệng nói.
Chị gái cool ngầu hoàn toàn sửng sốt.
Hồi lâu sau, cô ấy khó hiểu hỏi: “Tại sao anh ta lại phải tặng cho em sáu chiếc túi giống nhau như đúc thế?”
“Có thể là vì quá có tiền nhỉ.”
Diệp Phi: “…”
Sau khi yên lặng lâu đến đáng sợ, Diệp Phi lại mở miệng, nhiều hơn mấy phần thật tình: “Chú của em còn thiếu cháu gái không?”
Kỷ Thụy: “…”
Đã nói đến mức này rồi, có khuyên nhủ đi nữa cũng chẳng có ích gì, Diệp Phi vốn định sẽ nấu mì tôm cho bữa trưa, nhưng nghĩ đến việc sắp có được 80 vạn, cô ấy bèn dứt khoát đưa Kỷ Thụy đi đến quán cơm dưới lầu.
Phải nói rằng những quán ăn ở khu phố cổ có chất lượng tốt và giá cả phải chăng, hai người gọi ba món mặn và một món canh nhưng chỉ tốn hơn 100 tệ. Sau khi ăn uống no say, họ lại đi đổ xăng cho moto, sau khi chỉ còn lại 200 tệ, họ mới đạp chân ga phóng đến cửa hàng đồ cũ xa xỉ phẩm lớn nhất thành phố.
Vừa đến cửa tiệm, Diệp Phi lại đột nhiên nhận được một cú điện thoại, gọi cô ấy nhanh chóng quay về studio để quay thêm cảnh.
Diệp Phi cau mày: “Bây giờ tôi đang bận.”
“Có bận cũng không được đâu, phân cảnh bị hỏng rồi, bây giờ cô còn không đến, vai diễn của cô sẽ không được mạch lạc, đến lúc sẽ xóa bỏ toàn bộ, cũng đừng trách bọn tôi đấy.”
Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói sốt ruột của đạo diễn, Diệp Phi nhíu mày, mập mờ đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại: “Đi vào thôi, nóng chết đi được.”
“Chị không đi quay bổ sung sao?” Kỷ Thụy cũng nghe được giọng nói bên trong điện thoại, đây là bộ phim duy nhất mà vai phụ Diệp Phi được giao có lời thoại, cô nghe được cuộc gọi cũng cảm thấy sốt ruột.
“Bán túi với em xong rồi đi.” Diệp Phi nói rồi đẩy cô vào cửa.
“Chào cô, chào mừng đến với cửa hàng chúng tôi.” Nhân viên cửa hàng bước tới nghênh đón.
“Chào cô, tôi đến bán túi.” Kỷ Thụy nói xong đặt chiếc túi chống bụi vừa mua tạm thời lên trên quầy: “Biên lai và hộp đều không còn, mới 99%, bản giới hạn, xem rồi cho giá nhé.”
Diệp Phi nghe cô nói ra một đống danh từ, hạ giọng hỏi một câu: “Em thường xuyên đến nơi này để bán đồ ư?”
“Chưa từng bán, chỉ mua thôi, có vài chiếc chỉ có hàng đã qua tay.” Kỷ Thụy trả lời.
Diệp Phi nhíu mày.
Lúc hai người nói chuyện, nhân viên cửa hàng đã kiểm tra sơ qua, lại đi lên lầu gọi quản lý.
“Chào hai cô.” Quản lý khẽ gật đầu, sau khi nhìn thấy chiếc túi thì ánh mắt sáng lên, mỉm cười: “Xin hỏi có thể cung cấp cho tôi chứng minh nhân dân mặt trước và mặt sau được không?”
“Còn phải cần thứ đó nữa sao?” Kỷ Thụy chỉ mua chưa từng bán cảm thấy hoang mang.
Quản lý: “Cung cấp chứng minh nhân dân tại chỗ cũng được, bọn tôi có thể giúp cô photocopy.”
Kỷ Thụy lập tức nhìn về phía Diệp Phi, Diệp Phi: “Chị không mang, số chứng minh nhân dân có được không?”
“Cũng được ạ.”
Diệp Phi lập tức cầm lấy đơn đăng ký thông tin, sau khi điền xong thì giao lại cho quản lý.
Quản lý nhìn sơ một chút, mỉm cười: “Xin hỏi cô, chiếc túi này được mua ở đâu vậy?”
“Quầy túi ở trung tâm mua sắm thành phố này.” Kỷ Thụy trả lời.
“Có bằng chứng về thời gian thanh toán hay không? Nếu có thì giá cả có thể cao hơn một chút.” Quản lý nói tiếp.
Kỷ Thụy: “Không có, là người khác tặng.”
Quản lý giật mình, cẩn thận vân vê chiếc túi xách bằng bàn tay đã được đeo găng tay: “Chiếc túi này khá đắt, chúng tôi cần kiểm tra cẩn thận, có lẽ sẽ cần một chút thời gian.”
Kỷ Thụy nghe xong, quay đầu nhìn về phía Diệp Phi: “Chị Phi, chị đi quay bù đi, để một mình em ở lại đây là được rồi.”
Diệp Phi nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy thôi, nhưng không hiểu sao lại có chút không yên lòng: “Một mình em sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao đâu?” Kỷ Thụy gật đầu: “Sau khi xong xuôi em sẽ về nhà, chị không cần đến đón em đâu.”
Diệp Phi do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn rời đi trước.
“Mời cô đi bên này.” Quản lý tự mình đưa cô đến phòng khách vip.
Kỷ Thụy không hề nghi ngờ, theo anh ta đi vào một căn phòng yên tĩnh.
Trong phòng có đồ ăn thức uống, cũng có điều hòa không khí, Kỷ Thụy dứt khoát ngồi xuống chơi game, có điều đã chơi xong hai ván game, người quản lý đã rời đi lúc nãy vẫn chưa quay lại. Cuối cùng, Kỷ Thụy cũng nhận ra điều bất thường, cô đứng dậy muốn ra ngoài hỏi thăm tình hình, kết quả vừa mới đẩy cửa ra ngoài, đã trông thấy hai cảnh sát đứng bên ngoài.
“Cô ta, chính là cô ta đấy.” Người quản lý mỉm cười phục vụ lúc nãy đã trưng ra vẻ mặt nghiêm túc: “Cảnh sát mau bắt cô ta lại đi.”
Kỷ Thụy: “?”
—-
Một ngày.
Ròng rã cả một ngày, sếp Tạ từ đầu đến cuối đều trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, không có lấy một nụ cười, người biết chuyện còn hiểu là do cháu gái của anh đã bỏ nhà ra đi, ai không biết chuyện chắc còn tưởng là tập đoàn nhà họ Tạ sắp phá sản nữa đấy.
Tưởng Cách vừa đối phó xong quản lý Cao vừa mới lén lút đến nghe ngóng có phải tập đoàn nhà họ Tạ đã xảy ra vấn đề gì hay không, quay đầu đã thấy Tạ Uyên đang ném phương án thiết kế nào đó vào sọt rác, nhịn không được mà thở dài ——
Không phải mồng một mười lăm nào anh ấy cũng vào chùa cầu xin cho mối quan hệ của ông chủ với cháu gái luôn được hòa thuận hay sao? Sao hai người này vẫn còn cãi nhau thế, chẳng lẽ bây giờ đi chùa cũng đã mất linh rồi ư?
“Viết mấy thứ rác rưởi gì thế, toàn nghĩ mấy thứ hão huyền không thực tế, còn dám xin ngân sách nữa.” Tạ Uyên lại ném đi phần tài liệu của hạng mục khác.
Dựa theo lệ cũ, cứ tiếp tục ném như thế sẽ tổ chức một cuộc họp định kỳ để mắng người, quả nhiên nên đổi ngôi chùa khác rồi. Tưởng Cách hít sâu một hơi, trưng ra một nụ cười công nghiệp, bước đến: “Sếp Tạ, bây giờ cũng chẳng còn việc gì khác, hay là anh đến phòng nghỉ ngủ một chút đi nhé?”
“Tài liệu dự án đã như thế này rồi, tôi còn ngủ được sao?” Tạ Uyên lạnh giọng hỏi lại.
Trước kia còn kém hơn thế này nhiều mà, không phải anh vẫn ngủ rất ngon hay sao. Tưởng Cách mỉm cười: “Đúng là không tưởng nổi, lát nữa tôi nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình họ.”
“Cậu khỏi phê bình, gọi người đến họp đi.” Tạ Uyên thản nhiên nói.
Đến rồi, cuối cùng vẫn đến rồi. Tưởng Cách giật giật khóe môi một cái, đang muốn đi gọi người, điện thoại của Tạ Uyên đột nhiên vang lên.
Dãy số lạ, Tạ Uyên vốn không định nhận, nhưng anh nhíu mày, cuối cùng vẫn nhận.
“Chào anh, xin hỏi có phải là anh Tạ, Tạ Uyên không?” Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói xa lạ.
Tạ Uyên: “Là tôi.”
“Chào anh, đây là sở cảnh sát Đông Quan, vừa rồi chúng tôi nhận được báo án có người đầu cơ trục lợi, bán chiếc túi xách xa xỉ không rõ nguồn gốc, dựa theo số hiệu mua túi…”
Tạ Uyên yên tĩnh lắng nghe giọng nói trong điện thoại, lúc nghe thấy người đầu cơ trục lợi tên là Kỷ Thụy, lại không cung cấp được chứng minh nhân dân, biểu cảm của anh dần trở nên sâu xa.
“Được, tôi biết rồi… Cảm ơn, tôi đến ngay.”
Tưởng Cách trơ mắt nhìn tâm trạng của Tạ Uyên dường như đã khá hơn, đợi anh cúp điện thoại, không khỏi hỏi một câu: “Cô Thụy Thụy gọi đến à?”
“Không phải.” Tạ Uyên chống gậy cầm tay đi ra ngoài: “Bảo tài xế xuống lầu đợi tôi, tôi phải đến sở cảnh sát Đông Quan một chuyến.”
“Đến đồn cảnh sát làm gì?” Tưởng Cách không hiểu.
Tạ Uyên: “À, vừa rồi đồn cảnh sát gọi đến, nói đã bắt được một kẻ trộm bán túi, cậu nói có khéo hay không, chiếc túi kia lại còn do tôi mua nữa.”
Tưởng Cách: “…” Vậy đúng là khéo thật!