Chạy Khỏi Thế Giới Này Được Không?

Chương 3: Ba lần gặp




Một vóc dáng trang nhã trong bộ áo trắng, mang sứ mệnh cứu người.

Một vóc dáng cao ráo hơn, thân nữ nhi nhưng mình mẩy đầy sẹo, mạng người thì bị tướt đi đếm không xuể.

Bộ trang phục của cả hai như ngầm chỉ rõ sự biệt lập.

Nữ nhân trước mắt cô đẹp đến mức xuất chúng, đường nét gương mặt tinh sảo, ánh mắt lạnh lùng khó đoán, thân người toát ra một vẻ đẹp thật thuần khiết, thật khó có được.

"Chị Sâm?!!" Thuộc hạ thấy cô đứng như vậy cũng khá lâu rồi, không có chút động tĩnh nào, nên nhỏ giọng gọi.

Cô ngả người ra trước đứng đối diện mặt người ta như vậy, nhìn chằm chằm người ta như vậy, lại không thèm giấu bộ mặt say đắm, có chút háo sắc.

Hoàn hồn rồi thì làm sao nữa?

Có phải rất kỳ quặc không?

Ánh mắt như vậy nhìn tôi là đang thích tôi có đúng không?

Người ta thì chẳng tỏ ra cảm xúc gì, lúc nãy do bất ngờ thấy cô liền lùi ra sau, khoanh tay lại nhìn thẳng ánh mắt của cô, không né tránh, không có tư vị nào đặc biệt.

Cô cố ý cười mỉm một đường cong rất rõ, rồi thu mình về ra sau, đứng ngay lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng nhưng có hơi lúng túng:

"Bác sĩ Trịnh! Lại được gặp cô rồi, tôi thấy rất vui a!"

"Tôi thì thấy cô đang chắn đường tôi" Đáp lại rất nhanh. Quyển sổ trên tay cũng được ôm ra trước ngực.

Nghe như vậy làm cô rất khoái chí, cười thầm một trận trong bụng. Sống trên đời hai mươi lăm năm, lần đầu tiên cô bị đối xử hờ hững như vậy, rất có khí phách!

Thuộc hạ bên cạnh ghé tai cô nói nhỏ: "Chị Sâm, đàn em của Khang Dĩnh theo sát chúng ta bên ngoài"

Cô nép người qua một bên, ý vị trên môi vẫn tươi tắn. Đến khi bác sĩ Trịnh lướt qua, cô liền nói:

"Hi vọng lần khác có nhiều thời gian để trò chuyện với cô"

"Tôi có thời gian, cũng không muốn dành cho cô"

Giọng nói rất nhẹ nhàng, đẩy đưa trong gió, lời nói của nữ nhân này có hơi phũ nhưng thanh âm lại mê hoặc lòng người, nghe thế nào cũng rất xao xuyến. Rồi cứ thế đi mất.

"Gọi Lão Thư sắp xếp đi, chuyện nhỏ thôi không cần làm ồn"

Nói rồi cô đẩy cửa bước vào. Thuộc hạ thì đứng bên ngoài điện một cuộc gọi. Cô từ từ bước vào trong, đứng trước giường. Nhìn Sói Vằn còn đang hôn mê, cô đứng nhìn hồi lâu, thần sắc khó đoán. Vừa thở nhẹ một hơi liền xoay người ngồi lên sofa. Lưng tựa vào thành ghế, tay trái vắt lên thành sofa, chân bắt chéo, đặt chỏ tay phải lên sofa, nghiên mặt xoa xoa môi. Đầy sự nghĩ ngợi.

Nhưng nghĩ mãi cũng không ra.

Nhớ lại cái đêm đó, cô nhận được cuộc gọi từ đàn em thân tín của Khang Dĩnh. Những lời sau đó cô nghe được thật chói tai. Nếu cô kéo đông người đến, thì bọn chúng sẽ nghĩ cô có dự tính từ trước. Vì vậy mà tự thân đến, muốn đàm phán hoà hoãn, trước mắt là muốn đem Sói Vằn về. Chỗ đó gần cả mấy chục người. Lúc đó, Sói Vằn bị ném ra trước mắt cô, toàn thân không chỗ nào còn thấy màu da nữa. Không thấy Khang Dĩnh đâu, đàn em của hắn thì lươm mắt vào cô.

Không có đàm phán nào cả.

"Còn đi được nữa không?" Cô ngồi xuống, hai tay ôm đầu của Sói Vằn kéo lên hỏi.

"Chi...chị..Sâm..tôi.."

"Tôi hỏi cậu còn đi được nữa không?"

"Đ..ược!"

"Về rồi nói sau"

Vừa dứt lời, cô tháo lỏng chiếc đồng hồ trên cổ tay dịch ra đốt tay, nắm chặt. Bọn chúng thấy thuộc hạ của cô đang bỏ trốn, liền hùng hở xông vào. Một mình cô xoay sở. Biết mình đang ở địa bàn của Khang Dĩnh, cô không nên làm lớn.

Mấy chục tên bặm trợn, kẻ bị thương nặng, kẻ không còn sống được. Để cô thương tích vài đường, sống sót đến bệnh viện cũng rất hào phóng đó.

Làm ăn của hai bên hoàn toàn không liên can nhau. Người của ai cô không biết, nhưng tuyệt đối người của cô không bao giờ tuỳ tiện như vậy.

Đúng là nghĩ mãi cũng không ra.

Thuộc hạ của cô mở cửa bước vào. Thấp người xuống, đưa cô chiếc điện thoại đã được mở loa ngoài. Giọng nói phát ra có chút thở mạnh đã được tiết chế, là của Lão Thư:

"Trúc Viễn! Chị làm xong rồi. Có vài tin tức khi về sẽ làm em rất vui đó"

"Được!"

Cuộc gọi được tắt đi, cô đứng lên bước ra cửa, giọng nói rất nhẹ:

"Trông chừng cậu ta. Tôi sẽ về một mình" Rồi đi hẳn.

Bước xuống góc hành lang, thì cô chợt dừng lại. Từ trong góc mờ tối, cô đứng tựa một bên vào tường, ánh mắt không mang rõ cảm giác gì mà nhìn về phía trước.

Bác sĩ Trịnh ngồi với một cô nhóc. Dáng vẻ rất ân cần lắng nghe của cô ấy, dịu dàng nhìn cô nhóc đó nói chuyện. Chỉ vậy thôi mà khiến Trúc Viễn chịu yên quan sát. Hồi lâu mới dám lại gần.

"Chị ngồi bên này có được không?" Trúc Viễn nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi cô nhóc đó.

Cô nhóc rất vui, gật gật đầu còn xích người qua cho cô ngồi xuống nữa. Trúc Viễn tưởng người kia gặp cô sẽ bỏ đi. Thấy vẻ mặt không muốn nhìn tới mình, càng làm cô thêm thích thú.

"Khuya rồi, cô không về sao?"

"Khi nãy thì có thể, nhưng giờ để cô bé một mình tôi không an tâm"

Thấy cô ấy đáp lại, nhưng một cái nhìn cho mình cũng không có. Nghe xong cô liền hạ mắt xuống nhìn chính mình. Cười không nhịn được. Cô chóp mắt vài cái, rồi nói:

"Tính tôi rất tốt đó, tôi rất hay giúp người lúc hoạn nạn đó, cô tiếp xúc nhiều sẽ thấy thôi"

"Ba lần gặp, nhìn thế nào vẫn là không tốt"

Cửa phòng đối diện chợt mở ra, là mẹ của cô nhóc đó, cô nhóc liền nhanh chân chạy vào, nhưng kịp xoay người lại nói với Trúc Viễn:

"Em là Điền Điền, em gọi chị thế nào đây?"

"À.. Trúc Viễn" Bị hỏi bất ngờ như vậy, cô nhanh đáp trả lại.

"Lần đầu gặp phải hỏi tên nhau như vậy mới làm bạn được!" Cô nhóc vẩy tay, vui vẻ nói tiếp:

"Chào cô Nghiêng, chào chị Viễn, em vào ngủ đây!"

Một khoảng lặng sau đó được diễn ra. Trúc Viễn không biết là cười chuyện gì, cứ bặm chặt môi cố gắng mà nhịn đi. Sau đó, bác sĩ Trịnh đứng lên, có ý rời đi. Cô cũng đứng lên theo, lời nói có chút châm chọc:

"Để tôi đưa về,.. cô Nghiêng"

Tôi già lắm sao?

Gọi vậy là có ý châm chọc tôi chứ gì?

"Tôi sẽ đi taxi" Vừa bước đi, vừa nhẹ giọng trả lời.

"Trùng hợp lắm, khi rảnh tôi cũng hay chạy taxi"

Bác sĩ Trịnh không đáp lại, vừa đi vừa suy nghĩ. Giờ cũng khuya rồi, đợi taxi e là cũng khó. Có nên nhờ vả cái con người này không đây? Người gì 3 lần chạm mặt đã không thể ưa nỗi.

Trúc Viễn cứ đi theo sau, thâm tâm rất muốn cô ấy đồng ý, hay là nên nói những câu chứng minh mình là người tốt?

"Tôi chở người ta không có lấy tiền đâu"

Trúc Viễn vẫn không thấy sự hồi đáp lại, cũng đã ra tới sân. Câu đó không đủ thuyết phục sao? Cô liền nói thêm một câu:

"Tôi còn chở người ta về tới nhà an toàn, không có ý xấu xa bất chính đâu!"

Bác sĩ Trịnh: "..."

Thấy cô ấy đứng lại nhưng không có hồi đáp nào, khiến cho Trúc Viễn khó hiểu, cô liền bước ra đằng trước xem xét. Liền thấy nữ nhân này lấy tay che miệng, cố nhịn để không cười thành tiếng.

Là đang cười cô sao?

Nếu giữ được nụ cười xinh đẹp này, có cười cô ngốc nghếch cô cũng muốn mình trở nên ngốc nghếch như vậy đi.

"Được rồi, nếu tôi không chịu, thật không biết cô sẽ nghĩ ra cái gì nữa"

Được rồi sao? Thuyết phục được rồi sao?

"Xe tôi bên này" Trúc Viễn rất nhanh mở khoá xe từ xa, vừa đi còn xoay người lại, niềm nở nói:

"Bác sĩ Trịnh, yên tâm đi!"

"Gọi tôi Tô Nghiêng là được rồi"

Cô mở cửa xe ra, dáng vẻ rất vui:

"Tô Nghiêng! Để tôi chở cô về"