Chạy Khỏi Thế Giới Này Được Không?

Chương 4: Sẽ gặp lại




Xe chạy khỏi cổng bệnh viện khá xa. Chạy qua những đèn đường, có chỗ đèn mở rồi lại tắt rồi cứ thế chóp lên từng hồi. Chạy qua chỗ người đông đúc. Chạy qua những con hẻm tối tăm.

Trời tối như hôm nay rất mới mẻ.

Tâm tình rất vui.

Người đi cùng cũng rất đẹp.

"Tô Nghiêng, có chỗ này bán cháo hoa ngon lắm!"

Trúc Viễn rất có nhã hứng, không ngại mà đưa ra lời mời.

"Tôi không đói"

Trúc Viễn không đáp lại, sau đó đã tấp vào lề. Chỉnh xe ngay ngắn. Cô tháo dây đai ra, nói rất bình thản:

"Vào ăn đi, tôi đói lắm rồi"

Tô Nghiêng: "..."

Tô Nghiêng hít một hơi nhẹ, trong phút chốc muốn quên cái câu 'lương y như từ mẫu', mà rất rất rất muốn cầm kim tiêm đâm người, chính là cái người đang đứng đợi ngoài cửa xe, nhìn mình vui vẻ.

Vui cái nỗi gì vậy?

Tô Nghiêng bất lực chỉ đành đi theo cô. Đi qua phía bên kia, trước mắt là một quán ăn bình thường. Người đến ăn rất đông, dãy trong đã chặt kín chỗ. Trúc Viễn tiến lại một chỗ ngồi gần lề, thấp người xuống kéo ghế ra. Ngồi xuống rồi mà vẫn thấy nữ nhân kia đang đứng nhìn gì đó, cô liền réo lên rất to:

"Tô Nghiêng! Bên này!"

Nghe tiếng gọi to như vậy mà bị làm cho giật mình. Tô Nghiêng bước lại, kéo ghế ra, nhẹ nhàng ngồi xuống. Trúc Viễn vừa đưa cô chiếc muỗng, vừa ôn nhu nói:

"Ở đây bán rất ngon đó! Cô ăn bao nhiêu tô cũng được"

Tô Nghiêng: "..."

Tôi nhìn giống ham ăn lắm sao?

Thanh niên bước ra từ trong quán, bưng trên tay 2 phần, đặt xuống bàn, đưa phần cháo đặt biệt về phía cô. Vừa lấy mép khăn được vắt trên vai lau cổ, vừa niềm nở, kính cẩn nói:

"Mấy tháng nay chỗ tôi rất yên ổn a! Bán rất được! Chị Sâ.."

"Vậy thì tốt!" Cô cố ý chen vào, không để cậu ta nói hết câu.

Rồi vờ nhìn hai người khác vừa bước vào quán, nhẹ giọng nói tiếp:

"Nè, có khách đến đó, cậu không tiếp người ta sao?!"

Cậu ta không nghĩ gì, liền cúi chào cô, vội vàng vào trong.

Cô quay qua Tô Nghiêng, thấy cô ấy nhìn mình không rõ là đang nghĩ gì, liền cười cười nói:

"Tôi rất hay ăn ở đây, có khi ăn thiếu nữa"

Nữ nhân đó nghe xong đã bật cười, ý vị trên môi từ tốn đến xao động lòng người. Rồi lắc nhẹ đầu, không biết nên nói thế nào với cô nữa. Cầm muỗng trên tay còn chưa kịp múc ăn, thì đột nhiên phần cháo đang được đổi đi. Nhìn phần cháo đặt biệt trước mắt mình, nữ nhân này nhếch mắt lên nhìn khó hiểu.

Trúc Viễn nuốt cháo rất nhanh, vui vẻ nói:

"Tôi chỉ lót bụng thôi, nhiều như vậy Tô Nghiêng ăn đi"

Tô Nghiêng: "..."

Toàn làm những điều người khác không lường được.

"Cảm ơn!" Tô Nghiêng múc một muỗng lên, nhẹ nhàng thổi bay hơi nóng, còn chưa kịp bỏ vào miệng.

"Không có gì! Phần đó rất đắc!"

Tô Nghiêng: "..."

Nữ nhân này bị làm cho tức đến hoá đá rồi, cũng không biết nên nói gì cho sự bất mãn trong người mình nữa. Tâm thế bất động, lửa lòng sục sôi.

Lương y có thể hất tô cháo vào người khác không? Chính là cái con người sau khi nói năng như vậy lại bình thản ăn rất ngon.

Trúc Viễn chính là cố tình nói như vậy, bản thân ăn rất ngon. Nhìn cô ấy khi bị mình châm chọc, làm cô rất sản khoái, rất thích thú! Nét mặt thoả chí của cô bày ra rất rõ, giọng điệu 5 phần vui, 5 phần còn lại vui hơn:

"Tôi mời cô, đương nhiên tôi sẽ trả mà!"

Muỗng cháo trên tay Tô Nghiêng đã nguội lạnh, như ánh mắt của mình vậy, cứ dáng chặt vào người phía trước. Thâm tâm gào thét, bất mãng vô cùng!

Sau đó, cả hai cứ ăn như vậy cả buổi, Ăn xong, đã chuẩn bị rời đi thì thiếu niên đó nói rất lớn:

"Lần khác lại đến nhé!"

Cô vừa đi vừa xoay người lại, đưa tay lên, đáp lại cũng rất to:

"Được! Vậy lần khác tôi lại đến ăn thiếu"

Nữ nhân đi bên cạnh tỏ ý cười, một cách cười vô cùng tự nhiên.

Xe đã được chạy vài phút. Tô Nghiêng lúc này xoay mặt qua nhìn cô, câu hỏi sau đó đã phá 1 khoảng lặng trong xe:

"Cô thật sự là giang hồ sao?"

Bất ngờ như vậy, Trúc Viễn lập tức đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng, có chút đùa:

"Phải! Cô sợ rồi hả?"

Nữ nhân đó nghe vậy, bật cười thành tiếng, đưa tay lên vuốt mái tóc đen của mình ra sau:

"Cho là bộ đồ bệnh nhân rất ngầu. Yêu thích trẻ con. Ai gặp cũng niềm nở. Lại còn hay ăn thiếu quán người ta. Giang hồ như vậy, đúng là doạ sợ tôi rồi"

Trúc Viễn vừa nghe vừa lắc đầu, cười theo:

"Tôi đã nói mình là người tốt mà" Cô lại giở giọng châm chọc nữ nhân này: "Cô quan sát tôi kỹ như vậy, là có ý gì với tôi đúng không?"

Tô Nghiêng lập tức quay mặt ra phía trước, không nhìn cô nữa, khoanh tay mình lại, đáp trả cô một cách thẳng thừng:

"Chỉ là thuận mắt thôi. Ý gì mà cô nói, không bao giờ có!"

Trúc Viễn yên lặng, một hồi sau cô liền nói:

"Con người tôi không chỉ tốt, mà còn thẳng thắng, nên có một điều tôi muốn khẳng định với cô.."

Một dãy cây trổ đầy tán lá, che hết thẩy con đường vắng phía trước. Chỉ còn ánh đèn đường hắt hiu chiếu rọi.

"Tôi không có yêu thích trẻ con đâu.."

Tay cô vừa cầm vô lăng, vừa xoay mặt qua nhìn vào nữ nhân đó nói tiếp:

"Tôi thấy cô, vì thích cô mới lại đó ngồi thôi" Ánh mắt của cô lúc này đầy nghiêm túc, còn đang đợi động thái của Tô Nghiêng.

Tô Nghiêng không trả lời. Ánh mắt nhìn lại cũng không. Đột ngột như vậy, thẳng thắng như vậy, nghiêm túc như vậy, trả lời thế nào đây?

Xe chạy khỏi bóng của những tán cây, ánh đèn đường cũng sáng hơn, soi rõ nửa mặt của Tô Nghiêng, nhưng tâm tình thì mờ mịt, không rõ cảm giác gì. Bị nhìn chầm chầm như vậy, như muốn xuyên thẳng suy nghĩ bên trong của mình, Tô Nghiêng không nhịn được liền nói:

"Đừng nhìn tôi nữa, cô muốn tông người sao?"

Trúc Viễn nghe xong vội thu ánh mắt mình lại, câu nói của cô lúc nãy phát ra như đám mây nhỏ xám đen treo lơ lửng, vô tình tạo ra một khoảng không yên lặng, không khí cũng ngột ngạt, khó xử. Sự im lặng kéo dài, lâu lâu cô lại đưa mắt nhìn nữ nhân bên cạnh.

Có cần im lặng vậy không?

Thiếu trách nhiệm!

"Tới rồi!"

Chỉ vỏn vẹn là 'tới rồi' thôi sao?

Trúc Viễn dừng xe sát bên vách cổng, trước căn nhà rất to, rất sang trọng. Còn chưa kịp bước ra, đã thấy Tô Nghiêng rất nhanh mở cửa xe, có ý rời đi. Trúc Viễn liền nắm cổ tay Tô Nghiêng, hành động bất ngờ của cô, khiến Tô Nghiêng lập tức xoay người qua. Trúc Viễn bất giác trưng ra bộ mặt trước đây chưa từng có:

"Tôi thẳng thắng như vậy, làm cô khó xử sao?"

Tô Nghiêng không biết đáp lại thế nào, không muốn thu tay mình lại, cũng không muốn đối diện ánh mắt nhẹ nhàng, đang chờ đợi mình. Giọng nói khàn của Trúc Viễn lại cất lên:

"Lần sau tôi sẽ không thẳng thắng như vậy nữa!.. "

"Không cần thiết vậy đâu, cảm ơn bữa ăn hôm nay, nhưng tôi nghĩ sẽ không có lần gặp tiếp theo"

Nữ nhân này bây giờ mới nhìn thẳng Trúc Viễn, nếu còn gặp nữa, những lúc giống như vầy không biết nên dùng loại phản ứng nào đáp trả.

Trúc Viễn bỏ tay nữ nhân đó ra, từ từ thu mình lại ngay ngắn, ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn cô ấy. Tô Nghiêng từ từ rời đi, đang hướng vào cánh cổng đang đợi sẵn, thì liền nghe một giọng nói rất lớn, giật mình mà quay hẳn người ra sau.

"Tô Nghiêng! Sẽ gặp lại!"

Trúc Viễn đưa đầu ra cửa xe, nói rất lớn, như sợ nữ nhân này có ý không muốn nghe cũng phải để thâm tâm cô ấy kịch liệt vang dội. Câu nói tiếp theo càng lớn hơn:

"Lần tới chúng ta sẽ ăn bánh cá nhân đậu đỏ!" Vẫn chưa chịu thấp giọng: "Món đó tôi thích ăn lắm"

Tô Nghiêng quay người ra sau tiếp tục bước vào trong. Nụ cười vô thức lần nữa lại xuất hiện trên gương mặt, không muốn lấy tay giấu đi, có muốn giấu thì cũng không giấu nỗi một mớ khó hiểu trong lòng. Lâng lâng va vào từng nhịp tim, vang dội như giọng nói của Trúc Viễn.