Thành phố Lâm nằm ở miền Bắc, mới sáng sớm thời tiết đã rất nóng, may là còn có gió khẽ thổi qua nên cũng có thể xua tan bớt đi cảm giác oi bức.
Phong Thanh Việt mặc áo phông trắng cộc tay, quần thể thao cotton màu xám, đi một đôi giày trắng, tết tóc đuôi sam, đeo một chiếc kính gọng đen che hết cả nửa khuôn mặt, trên mặt còn có vài nốt tàn nhang, trông khá là ngốc nghếch.
Lúc này cô ngẩng đầu, để lộ chiếc cổ nhỏ nhắn trắng ngần, nhìn lên mấy chữ lớn được dát vàng treo cao trước mặt: Trường Trung học phổ thông Thành phố Lâm 1.
Ánh mắt cô hơi lơ đãng, đây là tuần đầu tiên Phong Thanh Việt trùng sinh, ngày thứ hai sau khi trùng sinh cô đã đến trường trung học phổ thông Bạch Vân 1 làm thủ tục chuyển trường.
Khác với kiếp trước, cô không còn vì lo ngại Lâm Hàm mà chuyển sang học trường nghề nữa mà dùng thành tích xuất sắc đứng đầu thị trấn Bạch Vân của mình để vào trường Trung học phổ thông Thành phố Lâm 1.
Sống lại ở kiếp này, Phong Thanh Việt chỉ muốn tránh xa trường nghề, tránh xa Tiêu Nhất Hành - người kiếp trước đã làm tổn thương cô sâu sắc. Kiếp này cô chỉ muốn hoàn thành thật tốt chương trình học, thi vào trường đại học danh giá nhất, cố gắng kiếm tiền, rời khỏi nhà họ Lâm.
Phong Thanh Việt không nhìn tiếp nữa, cô đẩy gọng kính trên sống mũi lên, vẫn chưa quen với việc đeo kính, cô còn tự chấm tàn nhang lên mặt như một cách bất đắc dĩ để che đậy vẻ ngoài của mình.
“Reng reng reng…” Chiếc điện thoại di động lỗi thời trong túi đổ chuông, cô lấy ra bấm nút nghe, một giọng nam nhanh chóng truyền đến: “Chào em, thầy là thầy Trương, em đến trường chưa?”
“Thầy Trương, em đến rồi ạ!” Phong Thanh Việt trả lời rất ngoan.
“Tốt rồi, vậy lát nữa em lên văn phòng giáo viên trên tầng ba, thầy dẫn em đi nhận lớp.”
“Vâng ạ, em cảm ơn thầy!”
“Duật, chậm thôi, chờ tao với.” Phía sau lưng truyền đến giọng nói to của một nam sinh sau đó chuyền thành gấp gáp: “Này bạn gì mặc áo trắng phía trước ơi, mau tránh đường giúp với!”
Áo trắng à?
Phong Thanh Việt cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc, bộ não cô cũng bảo tránh đường nhưng chân lại hành động ngược lại làm va mạnh vào người đằng sau.
Chiếc ván trượt bị lật rồi trượt đi rất xa, Phong Thanh Việt với người kia cũng ngã ra đất, cô còn nghe thấy tiếng rên khẽ của nam sinh kia.
Phong Thanh Việt ngã mà hoa mắt chóng mặt, tay cô vô thức chống lên lồng ngực rắn chắc của nam sinh kia. Cậu lên tiếng, giọng nói mang theo sự lạnh lùng: “Cô còn muốn đè đến bao giờ?”
Lúc này Phong Thanh Việt mới nhìn người vừa va vào mình, là một nam sinh để tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai, đôi mắt phượng đen láy, đang nhíu mày lại trông rất hung dữ, rất không vui.
Tuy nhiên, chính khuôn mặt quen thuộc đến mức ăn sâu vào xương tủy này lại khiến cô sợ xanh mặt.
Kiếp này, người cô muốn tránh xa không chỉ có Tiêu Nhất Hành mà còn cả Giang Duật Dã này – người mà kiếp trước đã theo đuổi cô một cách điên cuồng.
Cô vội vàng muốn đứng dậy nhưng càng vội lại càng rối, chân trái vấp chân phải, trọng tâm không vững lại ngã một cái thật mạnh, Giang Duật Dã lại phát ra tiếng kêu rên.
Mái tóc tết của Phong Thanh Việt vốn đã không được buộc chặt, sau hai lần ngã thì tung hết ra. Tóc cô quét qua má Giang Duật Dã mang theo mùi hương hoa dành dành thơm mát, chiếc kính gọng đen trên mặt cô bị hất ra để lộ ra một bên mắt mang vẻ hoảng loạn.
Mắt của Phong Thanh Việt rất đẹp, lông mi vừa cong vừa dài, đồng tử của cô rất đen, sạch sẽ trong suốt như bảo thạch được mưa rửa sạch.
Nhận thấy ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu của Giang Duật Dã, Phong Thanh Việt vội vội vàng vàng chỉnh lại kính, bò dậy, xách balo lên rồi chạy đi.
Giang Duật Dã ngẩn người nhìn theo bóng dáng đã chạy mất tiêu của cô, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Đang chuẩn bị đứng dậy thì cậu bỗng liếc thấy một thứ gì đó màu hồng ở bên cạnh, là một chiếc điện thoại di động đã lỗi thời. Giang Duật Dã phì cười, thời đại nào rồi còn có người dùng loại điện thoại này nữa? Mấy chiếc điện thoại thông minh dùng để đập quả óc chó của nhà cậu còn xịn hơn cái này cả vạn lần.
Nghĩ đến người vừa chạy ban nãy, khỏi cần nghĩ cũng biết đây là điện thoại của cô rồi. Cậu nhíu mày, chạy gì chứ, vội đến mức không cả cần điện thoại nữa sao?
“Duật, mày không sao chứ?”
Lúc này Tần Tuấn Vũ theo sát phía sau mới chạy đến. Cậu ta nhặt ván trượt của Giang Duật Dã trước sau đó muốn kéo Giang Duật Dã dậy nhưng cậu đã tự đứng dậy rồi.
Xung quanh có rất nhiền học sinh nán lại hóng chuyện, Tần Tuấn Vũ trừng mắt: “Nhìn gì mà nhìn, cút hết sang một bên đi.”
Những học sinh đó nghe vậy mới vội vã rời đi.
Giang Duật Dã phủi bụi dính trên áo phông màu đen và quần thể thao cùng màu, nhét chiếc điện thoại di động kia vào trong túi quần, khuôn mặt trông rất lạnh lùng. Tần Tuấn Vũ cũng tức điên: “Người gì không biết, cứ thế chạy đi luôn. Chặn ở phía trước đã đành, đây lại còn tự xông ra va vào người khác, quỳ luôn. Duật, mày nhìn rõ mặt mũi cô ta không? Có cần các anh em đi bắt cô ta về đây xin lỗi mày không?”
Nhìn rõ ư?
Khuôn mặt đầy tàn nhang đó của cô ta còn bị chiếc kính gọng đen to đùng che gần hết rồi, ngoại trừ nhìn thấy một con mắt có vẻ là rất đẹp ra thì cậu chẳng nhìn thấy gì nữa.
Giang Duật Dã nhét một tay vào túi quần, chân giẫm lên ván trượt, giọng nói mang vẻ lười nhác: “Không cần đâu.” Nói rồi bèn trượt ván trượt vào trong sân trường.
Tần Tuấn Vũ nhìn theo bóng dáng tự nhiên, phóng khoáng của Giang Duật Dã thì cạn lời. Không được, cậu ta cũng phải tìm một phương tiện di chuyển mới được, ngày nào cũng đuổi theo thế này, cậu ta sắp mệt chết rồi!
*
Phong Thanh Việt chạy rất vội, cảm tưởng như tim sắp bay ra khỏi lồng ngực đến nơi. Cô không ngờ vừa đến đây đã gặp Giang Duật Dã, nhưng một thành thị nhỏ như Thành phố Lâm này cũng chỉ có hai trường trung học phổ thông, một là trường Trung học phổ thông Số 1 dành cho học sinh giỏi và người giàu tụ họp này, một là trường nghề dành cho đám học không hay cày không biết chỉ giỏi đánh nhau, nói một cách đơn giản thì hai ngôi trường chính là hai thái cực đối lập nhau.
Phong Thanh Việt đẩy gọng kính, vẻ mặt lạnh lùng. Chắc Giang Duật Dã chưa nhìn rõ mặt cô đâu nhỉ? Kiếp trước, chính khuôn mặt này đã khiến Giang Duật Dã theo đuổi cô như điên.
Trong ấn tượng của Phong Thanh Việt, Giang Duật Dã là một cậu ấm nhà giàu bị người nhà đuổi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống, tính nết rất xấu xa, nóng nảy, ngang ngược, không vừa ý cái là đánh người, còn hung hăng hơn cả trùm trường nghề Tiêu Nhất Hành, vừa khéo đây chính là một trong những loại người mà Phong Thanh Việt ghét nhất.
Đừng nói là làm bạn gái, chỉ làm bạn thôi thì Phong Thanh Việt cũng sẽ không chọn Giang Duật Dã.
Cô không muốn liên quan đến bất kỳ ai. Nếu không phải do sự xuất hiện của Giang Duật Dã, vì để trốn tránh cậu nên cuối cùng cô đã đồng ý đề nghị của Tiêu Nhất Hành. Đây là khởi đầu của sự tuyệt vọng trong cô, bị người ta trêu đùa bỡn cợt đến mức mất hết tự tôn, chẳng còn giống con người, cuối cùng chết đi một cách mơ hồ, ngớ ngẩn.
Hồi ức quá khứ khiến đầu óc cô căng lên, cô lắc đầu cho quá khứ rơi rụng đi, kiếp này cô sẽ không giẫm vào vết xe đổ nữa.
Phong Thanh Việt điều chỉnh lại cảm xúc, ấn chuông cửa rồi bước vào văn phòng giáo viên, đợi ở bên trong là một thầy giáo trung niên với chiếc bụng bia tên là Trương Hải, là giáo viên chủ nhiệm của cô.
“Em chào thầy Trương, em là Phong Thanh Việt.”
Trương Hải ngẩng đầu nhìn cô, cô gái nhỏ khoác một chiếc balo màu hồng, xinh đẹp đứng đó, phần mái gọn gàng, chiếc kính đen dày nặng che đi hơn nửa khuôn mặt cô, vừa nhìn đã biết đây là học sinh ngoan hiếu học. Trương Hải rất hài lòng, càng nhìn Phong Thanh Việt với vẻ hòa nhã, dễ gần.
Trương Hải cười: “Vừa nãy gọi điện thoại cho em thấy đang tắt máy, thầy còn tưởng là em bị lạc đường rồi.”
Điện thoại ư?
Phong Thanh Việt vô thức lần mò vào trong túi phát hiện không thấy điện thoại đâu nữa. Thôi xong rồi, chắc chắn là ban nãy lúc đụng phải Giang Duật Dã, điện thoại rơi xuống đất mà cô không biết.
Cô bèn mím môi: “Vâng ạ, điện thoại của em hết pin rồi.”
Trương Hải gập tập tài liệu lại: “Đi thôi, thầy đưa em đi nhận lớp.”