Phong Thanh Việt ngoan ngoãn đi theo Trương Hải đến lớp 11- 6.
Lớp 11- 6 rất ồn ào, cách rất xa mà vẫn có thể nghe thấy tiếng ríu rít trừ trong lớp truyền đến. Trương Hải sa sầm mặt, cầm thước bản đi vào: “Ồn ào gì thế hả? Đã lên lớp 11 rồi mà không có một tí tự giác nào hết, hôm nào cũng cãi nhau om sòm thế này thì sau này làm sao thi đỗ vào trường đại học tốt được?”
Lớp học bỗng chốc im lặng, không phải do tiếng quát trật tự của Trương Hải mà là do họ nhìn thấy phía sau ông thầy là một bạn học sinh mới, trong mắt họ tràn đầy sự hứng thú.
Trương Hải thấy lớp đã im mới nói: “Em giới thiệu bản thân với các bạn đi.”
“Chào mọi người, mình tên là Phong Thanh Việt, trong khoảng thời gian hai năm tới đây, chúng ta cùng nhau cố gắng phấn đấu để thi đỗ vào ngôi trường mà mình mong muốn nhé!”
Vừa dứt lời, lớp học im ắng nhanh chóng phát ra một trận cười lớn, Phong Thanh Việt ngơ ngác nhìn sang Trương Hải.
Trương Hải ho mạnh, nhìn đám học sinh phía dưới mà nhức đầu, toàn bộ học sinh lớp 11/6 đều là những thiếu niên có vấn đề, không tuân thủ quy định, thành tích đã kém lại còn thích chơi bời, là lớp học khiến trường phải đau đầu.
Ông lên tiếng xoa dịu: “Bạn ấy nói rất đúng, các em phải cố gắng vươn lên, bạn ấy là học sinh giỏi của trường Trung học Bạch Vân 1, các em phải noi gương bạn ấy.”
Vẫn còn có học sinh đang nhịn cười, Trương Hải phải nhìn một cách nghiêm khắc mới dừng.
Ông sắp xếp chỗ ngồi cho Phong Thanh Việt, phía bên phải lớp học có hai vị trí một trước một sau đang trống.
Trương Hải hơi do dự một chút rồi nói: “Tạm thời em cứ ngồi cùng với Mạnh Dư Dư đi.”
Theo hướng nhìn của Trương Hải, hàng thứ hai từ dưới lên ngồi bên phải có một nữ sinh mặt khá tròn trịa, đôi mắt sáng long lanh của cô ấy đang nhìn Phong Thanh Việt.
Mạnh Dư Dư thu dọn bàn học ngổn ngang sách vở bên cạnh, xếp chồng hết về đằng sau, rồi dùng tay vỗ xuống ghế, cực kỳ nhiệt tình: “Qua đây ngồi đi.”
Cảm ơn.” Phong Thanh Việt cảm ơn xong bèn bắt đầu bỏ sách ra.
Giọng nói của Mạnh Dư Dư có phần phấn khích: “Tớ là Mạnh Dư Dư, cậu có thể gọi tớ là Dư Dư. Cảm ơn trời đất, cuối cùng tớ cũng có bạn cùng bàn là nữ rồi, ngồi cùng con trai mãi, tớ đến điên mất thôi.”
Nghe vậy, Phong Thanh Việt bèn khẽ cười. Mạnh Dư Dư chớp mắt: “Cậu cười lên xinh quá, sao lại đeo kính thế, đeo kính áp tròng tốt hơn bao nhiêu.”
Phong Thanh Việt không tự nhiên mà đẩy gọng kính lên: “Tớ quen rồi.”
“Vậy à!”
Trong lúc cô đang bỏ sách ra, bên ngoài truyền đến tiếng quát của Trương Hải: “Tần Tuấn Vũ, các em lại chạy đi đâu thế hả, sắp hết giờ tự học buổi sáng rồi mới đến.”
Nam sinh cười làm lành: “Thầy Trương, bọn em đi vệ sinh mà, vừa đi xong đã vội chạy về lớp đây này.”
“Thôi đi, lần nào cũng lấy cái cớ này, mau vào đi.”
Phong Thanh Việt nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy người đầu tiên bước vào cô đã thầm cảm thấy không ổn rồi. Quả nhiên, Giang Duật Dã đang uể oải đi ngay phía sau Tần Tuấn Vũ, vừa ngước mắt lên nhìn đã dán chặt mắt vào Phong Thanh Việt.
Nhìn thấy đôi mắt híp lại một cách nguy hiểm, Phong Thanh Việt đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Không phải chứ, cô đen đủi đến mức này sao? Học cùng trường với Giang Duật Dã đã đành, đây lại còn bị chia về cùng một lớp. Sao mối nghiệt duyên này chặt mãi không đứt thế?
Tần Tuấn Vũ nháy mắt: “Duật, là cô gái đó kìa.”
Giang Duật Dã tặc lưỡi, đôi chân dài đi về phía Phong Thanh Việt. Cậu càng đến gần, tay Phong Thanh Việt túm vào quần càng chặt.
“Bịch.” Một vật nặng rơi xuống bàn của Phong Thanh Việt khiến cô giật mình co rúm vai lại. Những người trong lớp bị hành động của Giang Duật Dã thu hút, bầu không khí trong lớp bỗng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất.
Mọi người nhìn nhau, bạn này mới chuyển đến sao đã đắc tội với trùm trường rồi vậy?
Phong Thanh Việt thò tay chụp lấy chiếc điện thoại của mình, Giang Duật Dã ở phía sau đã ngồi vào chỗ. Cảm giác áp bức mà cậu đem lại quá mạnh mẽ, Phong Thanh Việt như đứng đống lửa như ngồi đống than, cô đứng phắt dậy lấy hết dũng khí nói: “Thưa thầy em muốn đổi chỗ.”
Tầm mắt của Giang Duật Dã lập tức chú ý đến chiếc lưng thon nhỏ của cô, đồng tử đen láy của cậu khẽ chuyển động, đuôi mắt hơi nhếch lên tạo cảm giác lạnh lùng sắc bén khiến người khác nhìn vào mà sợ.
Cậu thầm cười lạnh, còn chưa kịp làm khó dễ gì đã bị người ta ghét rồi.
Tần Tuấn Vũ thấy vẻ mặt u ám của Giang Duật Dã thì cũng đổ mồ hôi lạnh thay cho Phong Thanh Việt. Cô gái này to gan lớn mật quá rồi, uy danh của Giang Duật Dã trong trường có ai mà không biết, cũng chẳng có ai không sợ chết mà đi đắc tội với cậu, cô là người đầu tiên. Tần Tuấn Vũ mặc niệm cho Phong Thanh Việt, không chừng cũng sẽ là người cuối cùng, ngày tháng sau này của cô gái này e là sẽ khó khăn rồi đây.
Trương Hải không ngờ Phong Thanh Việt lại muốn đổi chỗ, ông do dự một lát rồi mới nói: “Đợi khi có kết quả thi giữa kỳ thì thầy đổi chỗ cho em được không? Thời gian này em cứ ngồi tạm ở đó đi.”
Xem ra là không thể đổi chỗ được rồi, Phong Thanh Việt từ bỏ cách làm này rồi trả lời một cách ngoan ngoãn: “Vâng ạ, em cảm ơn thầy.”
Cô khẽ thở phù rồi liếc mắt nhìn Giang Duật Dã, phát hiện cậu đang vùi đầu ngủ, lúc này cơ thể đang căng cứng của cô mới thả lỏng đôi chút.
Phong Thanh Việt ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lá ngô đồng xanh biếc tốt tươi, ánh nắng xuyên qua những lớp lá xanh đan xen nhau trông có phần loang lổ.
Kiếp này hình như cô gặp Giang Duật Dã sớm hơn một năm, kiếp trước lúc cô đang học lớp 12, ra ngoài làm thêm ở cửa hàng nọ thì bắt gặp Giang Duật Dã vào mua đồ.
Ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau, kể từ đó cậu như bị nghiện, ngày nào cũng đến trường nghề chặn đường cô.
Mặc dù cô học trường nghề vàng thau lẫn lộn nhưng vẫn luôn giữ vững ý muốn ban đầu, chỉ muốn chăm chỉ học hành, vô cảm trước mấy tên ngu dốt vô công rồi nghề.
Cậu không những không bỏ cuộc mà ngày nào đi học, tan học cũng đến tìm cô rất đúng giờ.
Sau đó, nghe nói đời tư của Giang Duật Dã rất hỗn loạn, vây quanh cậu đều là những cô nàng xinh đẹp nóng bỏng vô cùng, nhưng tốc độ đổi người cũng nhanh, thậm chí mọi người còn cá cược với nhau rằng hoa khôi xinh đẹp thuần khiết trường nghề là cô đây có bị Giang Duật Dã chinh phục hay không.
Đây cũng chính là lý do khiến Phong Thanh Việt càng ngày càng phản cảm đối với những hành động của cậu, sau đó đồng ý lời đề nghị của Tiêu Nhất Hành. Chỉ vì để thoát khỏi Giang Duật Dã mà Phong Thanh Việt đã cược luôn cả cuộc đời mình vào đó.
Cô nhắm mắt lại một cách khó chịu, trong lòng phiền muộn cực độ, trước đây chỉ biết cậu học trường Trung học phổ thông Số 1 nhưng học lớp nào thì cô không quan tâm. Nếu biết sớm thì đã hỏi thêm chút rồi, hiện giờ chắc chắn là không thể đổi lớp được nữa, chỉ còn cách đổi chỗ thôi.
Tiết đầu tiên là tiết Ngữ văn của Trương Hải.
Ông thao thao bất tuyệt trên bục giảng, Phong Thanh Việt chậm rãi tập trung vào học tập. Nửa kỳ cuối năm lớp 12 của kiếp trước, cô không học hành gì mà bị Tiêu Nhất Hành đưa đi ăn chơi nhảy múa khắp nơi, đưa đi xem những thứ cô chưa từng được thấy.
Một khi việc học bị đình trệ, cho dù cô có thông minh thế nào đi nữa thì cũng lực bất tòng tâm, mơ mơ hồ hồ đến kỳ thi đại học, cô còn vì đi xem concert Tiêu Nhất Hành chuẩn bị mà bỏ lỡ cả cả thi đại học.
Cô không học đại học, tốt nghiệp cấp ba xong đã bước chân vào xã hội ngay, lúc chết cô còn chưa đầy hai mươi tuổi.
Cho đến tận lúc chết cô mới biết, Tiêu Nhất Hành cố ý để cô bị lỡ kỳ thi chỉ vì muốn đẩy cô xuống vực sâu không lối thoát
Một tiết học trôi qua rất nhanh.
Tần Tuấn Vũ vừa nghe giảng vừa ngủ gà ngủ gật, cậu ta hỏi Giang Duật Dã, giọng rất hưng phấn: “Duật, lát nữa có muốn chào bạn mới đến không?”