Giang Duật Dã mất kiên nhẫn cau mày: “Cút.”
Tần Tuấn Vũ chỉ còn thiếu nước quỳ xuống nữa thôi: “Anh Duật, anh em cả đời chưa cầu xin mày chuyện gì, nữ thần của tao không dễ dàng gì mới để ý đến tao, tao không thể bỏ lỡ cơ hội này được! Nếu mày không đi, chắc chắn cô ấy sẽ mất hứng ngay.”
Thấy Giang Duật Dã ngồi im bất động, Tần Tuấn Vũ nghiến răng nói thầm: “Tao tặng mày cái máy chơi game SEGA hàng limited nhá? Đi với tao đi mà.”
Giang Duật Dã cong môi mỉm cười: “Chốt, có điều địa điểm phải do tao chọn.”
Tần Tuấn Vũ mặc kệ cậu, thấy cậu đồng ý bèn vội vàng báo cáo lại cho Lâm Hàm.
Chỉ là cuối cùng đến khi nhìn thấy địa điểm là canteen trường, Tần Tuấn Vũ lại đứng hình. Bọn họ chưa ăn trong trường bao giờ, buổi trưa đều ra ngoài ăn, thấy ba người Giang Duật Dã đến, học sinh đang chen lấn phía trước đều đồng loạt nhường đường.
Tần Tuấn Vũ chạy đuổi theo: “A Duật, có phải mày đến nhầm chỗ rồi không.”
Giang Duật Dã chả buồn trả lời câu hỏi của cậu ta, ánh mắt tìm kiếm trong đám đông một vòng, rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng của Phong Thanh Việt. Cô đi cùng Mạnh Dư Dư, thân hình nhỏ bé ngoan ngoãn bị bao vây bởi đám đông huyên náo, nhưng không hiểu sao trên người cô vẫn toát lên sự yên tĩnh như một mình một góc trời.
Cho đến khi trước mắt có bóng người thoáng qua, mùi nước hoa nồng nặc xộc tới, cậu mới hoàn hồn, trước mặt là Lâm Hàm đang chắp tay sau lưng, nở nụ cười tinh nghịch: “Các cậu đến rồi à, tớ còn đang định mời các cậu ra ngoài ăn thịt nướng.” Ánh mắt cô ta thuận thế nhìn sang Giang Duật Dã, mỉm cười ngọt ngào: “Nhưng mà nếu Duật Dã đã muốn ăn ở canteen thì tớ cũng chiều.”
Ánh mắt mọi người xung quanh trở nên mờ ám, loáng thoáng còn có tiếng trêu chọc, không khí này khiến Lâm Hàm đỏ cả mặt, còn Giang Duật Dã thì chỉ khẽ chép miệng một tiếng: “Ồn quá, có ăn nữa không đây?”
Biết Giang Duật Dã đã mất kiên nhẫn rồi, Tần Tuấn Vũ vội xoa dịu bầu không khí: “Đi thôi đi thôi, tôi đi lấy cơm cho các cậu, các cậu ngồi trước đi.”
Giang Duật Dã đi đầu, Lâm Hàm và Phương Chu theo sát phía sau, Tần Tuấn Vũ tiện tay tóm một nam sinh bảo cậu ta đi lấy cơm cho bọn họ.
Bốn người ngồi một bàn, Lâm Hàm ngồi đối diện với Giang Duật Dã nhưng không có chủ đề để nói khiến bầu không khí có phần cứng ngắc.
Tần Tuấn Vũ lên tiếng phá vỡ thế bế tắc: “Lâm Hàm, lần này cậu giành được giải ba trong cuộc thi piano hả? Vinh dự quá còn gì.”
Nhắc đến sở trường của mình, Lâm Hàm khiêm tốn nói: “Cũng tạm thôi, lúc thi nếu không phải tớ bị căng thẳng thì thứ hạng đã tốt hơn rồi, sảy chân chán thế đấy.”
Tần Tuấn Vũ vội vàng an ủi: “Không sao không sao, thế là giỏi lắm rồi.”
Lâm Hàm mím môi cười. Cô ta ngước mắt nhìn sang Giang Duật Dã, muốn nhận được lời khen từ cậu, nào ngờ ánh mắt người này căn bản không nhìn cô ta. Bàn tay đặt trên đầu gối của cô ta nắm chặt lại, thấy dường như Giang Duật Dã đang nhìn gì đó, Lâm Hàm thuận theo ánh mắt của cậu nhìn qua, vừa nhìn thì mặt đã cứng đờ.
Phong Thanh Việt!
Thật sự là Phong Thanh Việt!
Vậy là, buổi sáng cô ta không hề nhìn lầm, Phong Thanh Việt dám không biết sống chết mà mò đến trường Trung học Số 1, hoàn toàn không để tâm đến những lời cảnh cáo của cô ta!
Bên phía Phong Thanh Việt đều là học sinh lớp 11/6, Lâm Hàm đoán ra ngay, Phong Thanh Việt được phân vào cùng một lớp với Giang Duật Dã.
Trong lòng cô ta nhộn nhạo, cô ta lại tỉ mỉ quan sát, phát hiện Phong Thanh Việt đeo một cặp kính khiến cho khuôn mặt có chút khác đi thì mới len lén thở phào. Cũng may Phong Thanh Việt không để lộ khuôn mặt thật sự của mình, bằng không tất cả mọi người đều sẽ bị cô thu hút hết.
Lâm Hàm nghĩ đến đây thì tức đến ngứa răng ngứa lợi, chỉ cần nơi nào có Phong Thanh Việt thì nơi đó cô ta sẽ trở thành lá xanh. Cho dù Phong Thanh Việt chẳng làm gì thì ánh mắt của tất cả mọi người đều sẽ tập trung vào cô, khiến Lâm Hàm cảm thấy được nguy cơ.
Cô ta liếc nhìn Giang Duật Dã qua khóe mắt, cậu đang nghiêm túc ăn cơm như thể ánh nhìn ban nãy chỉ là vô tình, nhưng giác quan thứ sáu của con gái rất mạnh, cô ta cảm thấy bọn họ chắc chắn có qua lại gì đó.
Giang Duật Dã ăn xong thì đứng dậy rời đi.
Lâm Hàm bởi vì suy nghĩ vẩn vơ mà chưa ăn được mấy miếng, thấy cậu đứng lên, cô ta cũng vội vàng đứng lên theo, duy trì nụ cười ngọt ngào của mình: “Tớ biết ngoài trường có một tiệm trà sữa ngon lắm, bọn mình cùng đi nhé?”
Tần Tuấn Vũ vội vàng phụ họa: “Được thôi, được thôi, A Duật cùng đi đi.”
Cậu ta cưỡng ép kéo Giang Duật Dã đi cùng, bốn người cùng nhau rời khỏi trường.
Phong Thanh Việt chậm rãi ăn nốt miếng cơm cuối cùng rồi bỏ khay đồ ăn vào khu dọn dẹp, cô biết Lâm Hàm đã phát hiện ra mình, nhưng chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.
Tiết học buổi chiều, Giang Duật Dã và Tần Tuấn Vũ quả nhiên lại trốn học, còn trốn rất quang minh chính đại, Trương Hải thấy vậy cũng chỉ bực bội chứ chẳng dám nói câu nào, ông dứt khoát coi như không nhìn thấy, mặc kệ luôn.
Ai bảo nhà họ Giang nổi tiếng có tiền, còn tặng cho trường hai toà nhà dạy học, căn bản không thể đắc tội được.
Buổi chiều sau khi tan học, Mạnh Dư Dư khoác tay Phong Thanh Việt đi đến cổng trường, cô ấy bám dính lấy Phong Thanh Việt: “Thanh Việt, thứ Hai tuần sau gặp.”
“Được.” Phong Thanh Việt mỉm cười đáp lại.
Lúc này Mạnh Dư Dư mới nhảy chân sáo đi ra khỏi cổng trường.
Phong Thanh Việt đạp xe đi đến khu phố nhỏ, tiện đường mua hai cái bánh bao nhân thịt làm bữa tối.
Tiểu Nghệ vừa nhìn thấy cô đã chạy biến. Phong Thanh Việt cũng bất lực, cho dù là vội đi hẹn hò cũng không cần phải vội đến thế chứ.
Việc ở quán net không nhiều, phần lớn thời gian Phong Thanh Việt đều rảnh rỗi làm đề Vật lý.
Cô vừa ăn bánh bao vừa nghiêm túc phân tích cách giải.
Lúc Giang Duật Dã từ trên tầng đi xuống liền nhìn thấy cô đang cầm trong tay một cái bánh bao nguội ngắt đã gặm được một nửa, hai má nhai đến phồng cả lên, ngồi sau quầy lễ tân làm bài rất nghiêm túc.
Cảnh tượng này quả thực mới lạ, ở một nơi ồn ào như quán net mà cô vẫn có thể tập trung học được.
Giang Duật Dã chăm chú quan sát một lúc, lại nhìn sang cái bánh bao của cô, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Phong Thanh Việt vươn vai, nhìn ra bên ngoài, phát hiện trời đã tối rồi.
Lại nhìn đồng hồ thì thấy đã bảy giờ, bên ngoài có một đám thanh niên đi tới, khoảng chừng bốn năm người, mỗi người nhuộm tóc một màu, phần da thịt để lộ ra bên ngoài xăm trổ những hình xăm lớn, vừa nhìn đã biết là thành phần bất hảo.
Thanh niên đi đầu nhuộm tóc xanh thấy Phong Thanh Việt mặc sweater trắng bèn huýt sao trêu ghẹo: “Ôi chao, quản lý mới à? Nhìn ngoan quá nhỉ, bỏ mắt kính xuống cho anh xem cái nào?”
Phong Thanh Việt đã bao giờ gặp phải tình cảnh này, vừa tới đã định sờ mặt cô, tháo kính cô xuống, cô lạnh lùng tránh đi: “Xin hãy tự trọng, còn như vậy nữa là tôi báo cảnh sát đấy.”
Tóc xanh chưng hửng, nghe thấy lời cô nói thì giống như nghe truyện cười: “Há há há, con ranh này muốn báo cảnh sát này? Chưa nghe nói đến tên của chúng ta bao giờ à, hôm nay tao phải tháo mắt kính của con này xuống mới được.”
Đám người phía sau gã đứng xem náo nhiệt: “Biết điều thì tự tháo xuống đi, mặt xấu như vậy, tháo kính xuống xem có khá hơn không, chứ mày như này, anh Báo không có hứng thú đâu.”
Phong Thanh Việt dùng ánh mắt cầu cứu nhìn những người đang lên mạng trong quán, nhưng dường như bọn họ cũng biết thế lực của tóc xanh không nhỏ, đều không dám nói đỡ cho Phong Thanh Việt, có người thậm chí còn giả bộ không nhìn thấy, tiếp tục đeo tai nghe chơi điện tử.
Phong Thanh Việt không cầu cứu được ai, run rẩy lấy điện thoại ra, vừa mới bấm được hai số, điện thoại đã bị anh Báo giật lấy ném xuống nền nhà vỡ thành hai mảnh.
Anh Báo bị hành động của cô chọc tức: “Con khốn này dám báo cảnh sát thật này, anh em, lôi nó ra ngoài cho bố mày.”